“Đường Ly, gan của huynh lớn thật, huynh phải biết Mã Chiêu là bạn đời của muội. Nếu huynh ấy biết huynh quyến rũ muội thì huynh có tin huynh ấy sẽ giết huynh không.”
Hồng Minh Nguyệt cũng không phản kháng, mặc Đường Ly giở trò với nàng.
Tính cách của Hồng Minh Nguyệt vốn dĩ quả thực rất lạnh lùng, nhưng từ sau khi luyện Hợp Hoan Công thì nhu cầu về đàn ông của nàng ta rất lớn.
Nhưng dù như vậy thì những người dưới váy của nàng ta hầu như đều là các sư huynh nội môn có tu vi không tầm thường, tướng mạo hình thể cũng không tầm thường.
Đường Ly lại là một tạp dịch ngoại môn duy nhất, còn về nguyên nhân cụ thể thì có liên quan với Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Minh Nguyệt sau khi biết được Diệp Lăng Nguyệt làm tạp dịch thì ban đầu vẫn muốn thông qua mấy con rối của ngoại môn để đối phó với Diệp Lăng Nguyệt, nhưng nàng ta nhanh chóng phát hiện những người đó căn bản khó có kết quả.
Nàng ta dứt khoát lựa chọn người của ngoại môn, lúc này nàng ta đã chú ý đến Đường Ly.
Nàng ta phát hiện, Đường Ly không những thể hình cường tráng một cách kỳ lạ, hơn nữa tu vi mấy năm nay cũng lớn mạnh vượt bậc, lợi dụng hắn để đối phó với Diệp Lăng Nguyệt tham gia thi đấu môn phái thì không còn ai tốt hơn.
“Hắn có thể thắng được huynh không thì vẫn còn chưa biết, ít nhất về một số phương diện nào đó huynh mạnh hơn hắn.”
Đường Ly nói rồi, kéo y phục của Hồng Minh Nguyệt xuống một cách không hề khách sáo rồi hoạt động trên người nàng ta một cách thô lỗ.
Con hẻm này rất khuất, Đường Ly lại là người to gan, mấy lần trước đó đã hẹn hò với Hồng Minh Nguyệt ở đây.
Hô hấp của Hồng Minh Nguyệt bắt đầu trở nên dồn dập, nàng ta cực kỳ thích thú với kiểu thô lỗ này của Đường Ly. Người đàn ông này khác với những tên nhát gan kia của Cô Nguyệt Hải, hành động của hắn to gan đến mức khiến người khác không nói nên lời.
Vả lại, Hồng Minh Nguyệt vẫn luôn không nắm bắt được Đường Ly.
Nàng ta cảm giác người đàn ông này thực lực vượt xa so với tạp dịch thông thường, chỉ là vì sao hắn vẫn chưa thoát khỏi thân phận tạp dịch thì điểm này cũng là điểm mà Hồng Minh Nguyệt cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác vui vẻ về xác thịt khiến Hồng Minh Nguyệt mất đi khả năng suy nghĩ, ý thức của nàng ta đã bị dục vọng chiếm đoạt rồi.
Nửa tiếng sau, cho đến khi một luồng cảm giác nóng bỏng dâng lên trong cơ thể của Hồng Minh Nguyệt, sau một loạt tiếng thở gấp được đè nén trong con hẻm.
Vẻ mơ màng trong mắt Hồng Minh Nguyệt dần biến mất, Đường Ly cũng mặc xong áo quần.
“Huynh lúc nào mới giúp muội xử lý con tiểu tiện nhân Diệp Lăng Nguyệt vậy?”
Hồng Minh Nguyệt vùi vùi đầu, theo kế hoạch của nàng ta thì nàng ta muốn để Diệp Lăng Nguyệt dừng bước ở Đấu Thập Cường.
“Diệp Lăng Nguyệt đó cũng không phải nhân vật đơn giản, huynh nghi ngờ tu vi của nàng ta còn mạnh hơn cả Mã Chiêu đó của muội.”
Đường Ly nhớ lại cảnh tượng đòn hạ sát thủ dứt khoát nhanh gọn đó mà Diệp Lăng Nguyệt xuống tay lúc ban ngày.
Nữ nhân như vậy rõ ràng là đã trải qua không ít cảnh giết chóc thảm khốc, thủ đoạn có thể so sánh với sát thủ bóng tối trình độ cao nhất.
“Sao, huynh sợ nàng ta?”
Hồng Minh Nguyệt vừa nghe thì sắc mặt có mấy phần không vui.
“Sợ gì chứ, huynh đã dùng độc với nàng ta. Nữ nhân đó rất ngu xuẩn, cho rằng ta là tạp dịch nên vẫn luôn xem ta là người bên phe nàng ta. Mấy ngày nay ta luôn âm thầm dùng độc với nàng ta, ngày mai là ngày thứ ba nên chỉ cần ta thi triển một loại độc cuối cùng thì toàn thân nàng ta sẽ không còn sức lực, ngay cả cầm linh khí cũng là vấn đề.
Đường Ly nói một cách thờ ơ.
“Điều này là thật à, huynh còn biết dùng độc?”
Hồng Minh Nguyệt có hơi bất ngờ, nàng ngày càng không hiểu rõ về Đường Ly.
“Ta không chỉ biết dùng độc, việc ta biết làm còn rất nhiều, từ từ muội sẽ biết. Sao, có phải hối hận vì đi theo cái tên Mã Chiêu vô dụng đó rồi không. Nhưng nếu muội thật sự không muốn theo hắn nữa thì bất quá sau khi tỉ thí kết thúc, ta sẽ dùng độc giết chết hắn.”
Đường Ly véo cái cằm xinh đẹp của Hồng Minh Nguyệt một cái, có chút đắc ý.
“Bớt mồm mép láu lỉnh đi, chờ ngày mai huynh lấy mạng của Diệp Lăng Nguyệt đã rồi nói. Trời cũng không còn sớm nữa, muội về trước đây.”
Hồng Minh Nguyệt phủi tay của hắn ra.
Nàng ta đối với Đường Ly thật sự không nói ra được là có cảm giác gì, người đàn ông này trên người có quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng hắn quả thực là người có thể làm thỏa mãn mình nhất trong tất cả những người đàn ông.
Chỉ đáng tiếc, trong lòng nàng ta sớm đã có Tử Đường Túc, nếu không nàng ta thật sự nảy sinh tâm ý muốn bên cạnh người đàn ông này.
Sau khi Hồng Minh Nguyệt chỉnh trang ổn thỏa, xác nhận xung quanh không có người mới rời khỏi con hẻm một cách chậm rãi.
Đường Ly vuốt nhẹ ngón tay, khóe miệng cong lên, để lộ chút tà khí.
Chính vào lúc hắn chuẩn bị đi ra con hẻm thì sau lưng lại có thêm một bóng người.
Có người!
Lúc hắn và Hồng Minh Nguyệt tiêu hồn vừa nãy, căn bản không ngờ rằng còn có người thứ ba ở đó.
Đường Ly kinh hãi, tay vừa giơ lên thì một luồng nguyên lực màu xanh bao phủ lấy bóng người đó.
Nguyên lực đó rất bá đạo, vừa chạm phải bóng người đó thì chớp mắt đã ăn mòn người đó thành một bãi nước thối rữa.
Đường Ly lúc này mới thở phào, đến khi hắn đang muốn lên trước kiểm tra thì lại nhìn thấy trên đất có nửa cái cọc gỗ rữa ra.
Đường Ly kinh hãi trong lòng, sống lưng hắn cứng đờ, vị trí gần tim ở sau lưng có cái gì đó chống lên.
Khí lạnh u ám xuyên qua áo quần khiến toàn thân Đường Ly bỗng toát mồ hôi lạnh.
“Gan của ngươi cũng thật không nhỏ, dám hạ độc với ta.”
Giọng của thiếu nữ tựa như mũi khoan bằng băng của mùa đông giá lạnh.
“Diệp Lăng Nguyệt?”
Sau lưng, Diệp Lăng Nguyệt đang cầm Cửu Long Ngâm.
Hôm nay sau khi Tiểu Đế Tân nhắc nhở nàng thì nàng đã để tâm.
Sau đó nàng đã nhờ Hoàng Tuấn nghe ngóng kỹ thân phận của Đường Ly, phát hiện không có bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không hề yên tâm, nàng lại kiểm tra kỹ cơ thể của mình, kiểm tra bình thường vẫn không biết, cho đến khi dùng đỉnh tức màu trắng kiểm tra thì nàng mới phát hiện trong huyết quản của nàng lại ẩn chứa hai loại độc mạn tính.
Trong mấy năm Diệp Lăng Nguyệt sống ở Cô Nguyệt Hải, đồ nàng dùng thực sự đều từ Hồng Mông Thiên, ăn uống thường ngày tuyệt đối không thể có độc.
Khả năng duy nhất chính là nàng đã bị người ta hạ độc.
Nói ra cũng thật trùng hợp, hai loại độc mạn tính này Diệp Lăng Nguyệt cũng đã đọc trong Ngũ Độc Bảo Lục nên mới biết hai loại độc này nếu gặp phải loại độc thứ ba sẽ trở thành kịch độc trong chớp mắt.
Khiến nguyên lực trong cơ thể người bỗng chốc tiêu tan.
Diệp Lăng Nguyệt lập tức uống Ẩn Hình Đan rồi đi theo Đường Ly. Đúng như dự đoán, nàng đã nhìn thấy việc Hồng Minh Nguyệt và Đường Ly cấu kết.
“Ha, Diệp Lăng Nguyệt, xem ra ngươi cũng đã nghe thấy rồi. Nếu ngươi đã nghe thấy thì ta cũng nói thật luôn. Ngươi đã trúng độc của ta, khắp thiên hạ này ngoài ta ra thì không có người thứ ba có thể cứu ngươi đâu.”
Đường Ly đối mặt với sự chất vấn của Diệp Lăng Nguyệt mà không có chút sợ hãi nào.
Hắn đã nghĩ rằng Diệp Lăng Nguyệt không có cách nào giải độc.
Nàng ta nếu muốn sống thì phải thả hắn.
“Ha, ta rất bội phục sự tự tin của ngươi, đáng tiếc là Diệp Lăng Nguyệt ta trước giờ không phải người chịu sự uy hiếp của người khác.”
Nói rồi Cửu Long Ngâm trong tay Diệp Lăng Nguyệt “xuy” một tiếng, đâm vào tim của Đường Ly.
Đường Ly trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ được Diệp Lăng Nguyệt lại thật sự không biết sống chết.
Khoảnh khắc tim của hắn nổ tung đã cười lạnh hai tiếng, trong tay có thứ gì đó bỗng chốc bị bóp vỡ tung.
Một luồng khói độc nhiều màu phả vào mặt bay về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Gần như là cùng lúc, thân thể của Đường Ly bị Cửu Long Ngâm đả thương ngã phịch xuống đất.
Nhưng hơi thở của hắn không biến mất mà trở thành một cái bóng đen, thình thịch hai tiếng rồi bay lên trên trời.