Không có nửa phần tình cảm, một trảo của Diêm Cửu bóp nổ thuyền yêu U Linh. Uy áp lại càng đè đến nỗi đại thống lĩnh Dã Vọng lún vào đất ba phần. Cả người đại thống lĩnh Dã Vọng đều bối rối. Vẻ ngạo mạn và bất mãn trước đó lập tức tan thành mây khói.
Lời của Diêm Cửu giống như là hai bạt tai, khiến đại thống lĩnh Dã Vọng sực tỉnh lại. Sao hắn lại quên mất, cái người trước mắt này không phải là nhân vật dễ sống chung. Hắn từng là nhân vật sánh vai cùng với Yêu Đế và Yêu Hậu mà.
Trong Yêu Giới, tầng lớp rõ ràng, từ Yêu Thú, Yêu, Đại Yêu, Thiên Yêu cho đến Yêu Vương, Yêu Đế, càng lên trên thì yêu lực càng mạnh. Đại thống lĩnh Dã Vọng là Đại Yêu. Theo hắn thấy, Diêm Cửu thân là Yêu Thần Vệ, cùng lắm cũng là cấp bậc Thiên Yêu.
Thiên Yêu, khoảng cách so với cấp Đại Yêu của đại thống lĩnh Dã Vọng hình như cũng chỉ là một bước. Cộng thêm việc Diêm Cửu mất tích nhiều năm nên uy vọng ở Yêu Giới không còn được như trước, vì vậy đại thống lĩnh Dã Vọng mới ngu muội nói lời ngông cuồng. Nhưng hiện giờ, xem ra thực lực của Thập Đại Yêu Thần Vệ mà Yêu Tổ đích thân bồi dưỡng ra tuyệt đối cao hơn bất kỳ Thiên Yêu nào, ít nhất cũng là cấp Thiên Vương.
Đại thống lĩnh Dã Vọng vô cùng hối hận.
“Cửu Vệ đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, kính xin ngài có thể thủ hạ lưu tình. Thuộc hạ không hề có ác ý, chỉ là phụng lệnh của yêu đế Nam U Linh đến mời ngài đến Nam U Đô ôn chuyện cũ mà thôi.”
“Ôn chuyện cũ là giả, muốn dò la tin tức của Yêu Tổ mới là thật. Quay về nói với hai vị đó của U Đô, nhân quả báo ứng thiên lý tuần hoàn, cuộc sống tốt đẹp của họ không còn bao lâu nữa.” Diêm Cửu dứt lời, bóng hình vút qua, biến mất không còn bóng dáng.
Người đã đi rồi, nhưng uy áp mà hắn để lại trên người đại thống lĩnh Dã Vọng lại không mất đi. Trọn cả một ngày một đêm, đại thống lĩnh Dã Vọng sau khi ăn một miệng cát đầy ở trên cánh đồng hoang thì mới khôi phục tự do, trở về đến Nam U Đô với mặt mũi đầy bụi đất.
Từ sau khi Yêu Tổ rớt xuống, Yêu Giới có một dạo rơi vào hỗn loạn. Trong lúc loạn thế, vạn yêu phản nghịch, cuối cùng kẻ mạnh chiếm ngôi cao. Trong đó, tứ đại Yêu Vương và hai Yêu Đế lớn có thực lực là mạnh nhất. Hai Yêu Đế lớn là Nam U Đế và Bắc Ngục Đế. Nam U Đế trong số đó đóng đô ở Nam U Đô.
Đại thống lĩnh Dã Vọng chính là quân U Linh trực thuộc dưới trướng của Nam U Đế. Chỉ là, cấp trên thật sự của đại thống lĩnh Dã Vọng lại không phải là Nam U Đế mà là Nam U Hậu Tịch Nhan được gọi là Yêu Hậu của Yêu Giới.
Trong Linh Tú Cung ở Nam U Đô.
Khác với Yêu Giới, nơi nào cũng đầy gió lạnh, bốn mùa như mùa đông thì trong Linh Tú Cung này vì có một suối nước nóng nên toàn bộ cung điện có vẻ ấm áp. Trong khi các cung điện thông thường, khắp nơi trồng hoa nhiều màu thì trong Linh Tú Cung chỉ trồng một loại hoa, đó chính là Tịch Nhan. Hoa Tịch Nhan quanh năm nở hoa không tàn, rực rỡ khắp nơi.
Nhưng hoa Tịch Nhan có xinh đẹp hơn nữa thì vẫn không thể sánh được với vị mỹ nhân đang đứng trong khóm hoa. Mỹ nhân đó mặc một bộ váy bó sát người màu hoa hồng đỏ, eo tựa như phù liễu, tóc mai như mây, dáng người thon dài, lúc giơ tay nhấc chân thì có một vẻ đẹp khuynh thành hớp hồn.
Một mình đại thống lĩnh Dã Vọng quay về, lại còn mình mẩy nhếch nhác, mỹ nhân nhìn thấy không hề quá bất ngờ.
“Khởi bẩm U Hậu, thuộc hạ làm việc bất lợi, không thể mời Cửu Vệ đại nhân về, xin U Hậu trách phạt.”
Quỳ ở trước mặt vị mỹ nhân này, toàn thân đại thống lĩnh Dã Vọng căng cứng, còn căng thẳng hơn lúc đối mặt với Diêm Cửu, giống như vị mỹ nhân trước mặt này là dòng yêu thú vậy.
“Đứng dậy đi. Đã nhiều năm như vậy rồi, tính khí của lão Cửu vẫn tệ như vậy, chỉ e hắn còn trách ta năm đó đã hại chết Yêu Tổ.”
Mỹ nhân khẽ hé môi hồng, giọng nói tựa như nước suối róc rách, rất êm tai.
Đại thống lĩnh Dã Vọng thở phào một hơi. Hắn đứng dậy nhưng sống lưng vẫn cong, không dám ngẩng đầu nhìn vị mỹ nhân đó.
“U Hậu, Cửu Vệ đại nhân trước lúc đi còn nói một câu, nói là thiên đạo luân hồi…” Nửa câu nói phía sau, đại thống lĩnh Dã Vọng không dám nói tiếp.
“Ồ, hắn thật sự nói như vậy à? Thôi được rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa.”
Mỹ nhân khua tay.
Đại thống lĩnh Dã Vọng như trút được gánh nặng, vội vã muốn quay người rời đi. Nhưng đúng vào lúc hắn muốn đi lại thì phát hiện trên cổ chân của mình không biết từ lúc nào lại quấn lên dây hoa Tịch Nhan. Trên dây hoa đó mang theo một nụ hoa Tịch Nhan sắp nở, dây hoa bóng loáng đang nhanh chóng bò lên trêntựa như con rắn vậy.
“U Hậu tha mạng, tiểu nhân làm chuyện bất lợi, xin U Hậu thứ tội.”
Đại thống lĩnh Dã Vọng sợ đến mức hồn bay phách tán, nhưng mỹ nhân kia đứng ở đó vẫn là một bộ dạng cười rất xinh đẹp.
Dây hoa cứ như lửa được vẩy thêm dầu vậy. Trên dây hoa bóng loáng mọc ra lượng lớn gai sắc nhọn, gai đâm vào da của đại thống lĩnh Dã Vọng, hút lấy tinh huyết và yêu lực của hắn. Trong chốc lát, thân thể của đại thống lĩnh Dã Vọng đã bị dây hoa che kín. Gương mặt méo mó của hắn đầy máu, cuối cùng bị xé thành mảnh vụn.
Máu tươi chảy vào trong khóm hoa, nhìn kỹ thì mới phát hiện bên dưới số hoa Tịch Nhan này lại không có đất. Tịch Nhan đầy trong Linh Tú Cung hết thảy đều là dùng máu thịt và yêu lực vun trồng mà thành.
Những thị nữ yêu tộc đứng ở một bên đó vừa nhìn thấy đại thống lĩnh Dã Vọng bị hút hết sạch thì đi lên trước với vẻ rất thuần thục. Họ dùng nước suối tẩy rửa mặt đất, đem y phục của đại thống lĩnh Dã Vọng đốt cháy sạch sẽ.
Gió khẽ thổi, hương hoa ngào ngạt đã che lấp mùi máu tanh nồng nặc trên người đại thống lĩnh Dã Vọng. U Hậu Tịch Nhan tiện tay ngắt xuống một đóa Tịch Nhan, đưa lên mũi ngửi ngửi. Gương mặt tuyệt đẹp lộ ra vài phần khát máu.
“Yêu Tổ, lần này người đừng khiến ta thất vọng nữa.”
Cùng lúc khi đại thống lĩnh Dã Vọng bước vào Linh Tú Cung, ở cổng thành của Nam U Đô, một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới. Người đàn ông đó trên mặt đầy vẻ sợ hãi, bước chân vội vã, nhìn kỹ lại đó là lão đại trong số tam yêu trước đây đã chiếm đoạt Tịch Nhan Vương của Vu Trọng.
Khác với vẻ hăm hở khi vừa nhận được Tịch Nhan Vương, hắn giờ phút này trông có vẻ thần sắc rất ủ rủ chán chường. Trong sự kiện Yêu Tỉnh Chi Môn, hai đứa em ruột của hắn bị giết, hắn cũng suýt chút nữa bị Tử Đường Túc tiêu diệt.
May mà cuối cùng Mạt Thế Yêu Dương giáng thế, tam tông hợp lực phong ấn Yêu Dương và Yêu Tổ. Lúc phong ấn cuối cùng, hắn cũng chui vào trong dòng yêu thú cùng bị phong ấn về trong Yêu Tỉnh Chi Môn.
Vốn tưởng rằng quay về Yêu Giới thì hắn có thể tạm thời an toàn rồi, nhưng hắn đâu có biết, không qua bao lâu, Diêm Cửu một trong Thập Đại Yêu Thần Vệ đã xuất hiện ở Yêu Giới với dáng vẻ dũng mãnh. Diêm Cửu cả chặng đường giết yêu, ở trong Yêu Tộc đã hình thành nỗi hoảng sợ.
Những tên yêu mà hắn giết thì không ai ngoại lệ, đều là yêu từng gặm ăn yêu lực Yêu Tổ. Nếu để Diêm Cửu biết hắn không những từng ăn trái tim của Yêu Tổ, còn từng nuốt Tịch Nhan Vương thì hắn chắc chắn phải chết.
Hơn mười ngày nay, lão đại của tam yêu cả chặng đường trốn đằng đông nấp đằng tây. Cuối cùng, hắn không chịu nổi gánh nặng nên quyết định đến đầu quân Nam U Đế, chỉ vì hắn từng nghe nói người ở Nam U Đô này năm đó từng có liên quan đến cái chết của Yêu Tổ.
“Vị đại nhân này, tại hạ Giao Tùng muốn cầu kiến Nam U Đế.”
Lão đại tam yêu gọi lại một yêu vệ, khẩn thiết cầu xin.