Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 931: Bóng đen thần bí



Tính cả lần trước, Hồng Mông Thiên đã tăng gấp ba lần rồi.

Dù Diệp Lăng Nguyệt sớm biết rằng diện tích của Hồng Mông Thiên đã mở rộng rất nhiều. Nhưng chỉ có đích thân vào đó mới phát hiện, diện tích hiện giờ của Hồng Mông Thiên đã đạt đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Khe suối cầu vồng đã trở thành một dòng sông chảy băng băng về phía trước. Cây cối hai bên cũng đều rậm rạp xanh tươi, nhìn vào tuổi cây ít nhất cũng mấy trăm năm. Xung quanh, linh thú bậc thấp nhàn nhã gặm cỏ.

Lúc đầu, khi nàng vừa vào Hồng Mông Thiên, sương mù trắng đã lan rộng đến vị trí rất xa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một số trong đó. Từ khu vực bờ sông mà Tam Túc Điểu Nhân ở tập trung, xuyên qua một vùng đất trũng, kéo dài đến gần đồi núi, với lực chân Thiên Địa Kiếp tầng ba hiện giờ của Diệp Lăng Nguyệt thế mà nàng lại phải đi mất một ngày.

Tính theo giáo trình thì quy mô của Hồng Mông Thiên ngày nay ít nhất cũng có kích cỡ bằng hai quy mô của Thu Phong Trấn. Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết, nếu sau khi Hồng Mông Thiên tăng cấp lần tiếp theo thì diện tích có phải sẽ còn tiếp tục mở rộng không.

“Đây cũng là đồi núi mà các ngươi nói à?”

Diệp Lăng Nguyệt ngẩn tò te, đứng trước mấy ngọn núi cao núi non trùng điệp, có loại ảo giác như bị chơi xỏ.

Mấy ngọn núi trước mắt này tựa như đỉnh núi hình bàn tay người vậy, cao hơn mặt nước biển ít nhất cũng một hai ngàn mét. Việc này nói lại thì cũng không trách Tam Túc Điểu Nhân, phải biết rằng chúng khác với người. Điểu Nhân là dựa vào việc bay lượn nên cảm giác về khoảng cách vốn dĩ yếu hơn người. Mười ngàn mét trở lên mới tính là núi cao, mười ngàn mét trở xuống thì chỉ có thể tính là đồi núi thôi.

Hình dáng núi cũng có hơi đặc biệt, vừa cao vừa hẹp. Nói nó giống bàn tay người nhưng lại có tới sáu ngọn núi, tựa như bàn tay người đột nhiên mọc thêm một ngón tay vậy. Do học thức của các Tam Túc Điểu Nhân có hạn, nên gọi mấy ngọn núi này là Lục Chỉ Sơn.

Trước đây, đám người Ba Đồ phát hiện nơi có linh khoáng chính là ở trên ngọn núi thứ sáu ở Lục Chỉ Sơn. Ngọn núi đó cũng là ngọn cao nhất trong tất cả sáu ngọn núi.

“Nữ Vương đại nhân, trước đây chúng tôi chính là gặp phải phục kích ở gần sườn núi của Lục Chỉ Sơn.” Người phụ trách dẫn đường là một nữ chiến sĩ Tam Túc Điểu Nhân. Nàng ta cũng là muội muội ruột của Ba Đồ.

Muội muội của Ba Đồ tên là Ba Sảnh, là cung tiễn thủ có thân thủ rất nhanh nhạy. Nàng ta còn nói với Diệp Lăng Nguyệt rằng linh khoáng là do nàng ta vô tình phát hiện ra. Khoáng thạch trong đó thì Ba Sảnh không hề nhận ra. Có thể khẳng định,nó không phải là bất kỳ một loại khoáng thạch đã biết nào trên đại lục.

Tam Túc Điểu Nhân tuy là hung thú, nhưng do dính vào Trần Hồng Nho nên khiến chúng khác với hung thú thông thường.Chúng có sẵn năng lực nhất định để phân biệt khoáng thạch. Có thể khẳng định, loại khoáng này của Lục Chỉ Sơn không thuộc bất kỳ một loại khoáng thạch kim loại nào.

Lời của Ba Sảnh khiến Diệp Lăng Nguyệt càng có hứng thú hơn với linh khoáng của Lục Chỉ Sơn.

“Việc không nên chậm trễ, chúng ta vào núi thôi. Vì lý do an toàn nên ngươi đi theo phía sau bọn ta, Đại Hoàng phụ trách dẫn đường.”

Khứu giác của Đại Hoàng rất nhạy bén. Sau khi nó nhận được mệnh lệnh của Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Chi Ước cũng vâng theo leo lên trên đầu của nó, lên đường tiến lên sườn núi của Lục Chỉ Sơn.

Trên đường đi, tiếng côn trùng kêu râm ran, cây cối um tùm. Toàn bộ Lục Chỉ Sơn nhìn vào rất là tĩnh mịch. Đừng nói là sinh linh làm việc ác, ngày cả linh thú cũng rất ít xuất hiện, chỉ có thể nhìn thấy một số loài như bướm, chuồn chuồn.

Đại Hoàng và Tiểu Chi Ước ban đầu còn có hơi cảnh giác, nhưng sau đó phát hiện xung quanh không có bất kỳ động tĩnh lạ nào thì đã buông lỏng cảnh giới. Tiểu Chi Ước lại càng nhàm chán dùng vuốt đi bắt mấy con bướm bay qua trước mặt nó.

“Đi thêm về phía trước chính là đất linh khoáng rồi.” Ba Sảnh chỉ chỉ phía trước.

Diệp Lăng Nguyệt gật gật đầu, đang chuẩn bị dẫn mấy người tiến vào vùng đất khoáng.

“Lão đại, Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng không thấy đâu nữa.”

Tiểu Ô Nha phát hiện, Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng trước đó đi dạo bộ ở gần đấy đã không thấy bóng dáng nữa.

Hai tên nhóc này nhất định là vừa nãy chộp bướm bị bướm dẫn dắt đi lệch khỏi đường chính rồi.

“Hai tên nhóc đó thật là càn quấy, gần đây rất nguy hiểm, hãy tìm ra chúng trước.”

Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng nhân lúc họ không để ý lại biến mất rồi. Ba người đành phải tạm thời đi lệch tuyến đường, tìm kiếm tung tích của hai con thú ở gần đó.

“Chít chít! (Đại Hoàng huynh đệ, xông lên trước, bắt cho ta con bướm đó)”

Tiểu Chi Ước xúi giục Đại Hoàng, hai con thú xông lên phía trước.

Vô tình, chúng đã xông vào một khu vực sương mù giăng phủ.Phía trước, một con bướm màu sắc tươi đẹp đang đậu trên một ngọn linh thảo. Tiểu Chi Ước không hề do dự, thân hình nhỏ cuộn tròn giữa không trung thành một quả cầu nhung, móng vuốt phịch một tiếng muốn tóm chặt con bướm.

Nhưng đúng vào lúc này, Tiểu Chi Ước bỗng cảm thấy phía sau lưng có thứ gì đó dùng sức đánh nó một cái. Thân hình nhỏ bịch một tiếng rơi xuống đất ngã chỏng vó, miệng cạp đầy đất.

“Chít chít! (Ai, là ai lại âm thầm đánh lén bổn Chi Ước)”

Tiểu Chi Ước lửa giận bừng bừng. Ngã thì không nói, con bướm đó cũng không biết đã bay đến nơi nào rồi. Đại Hoàng cảnh giác, nhìn xung quanh. Ngoài một vùng sương mù mỏng, xung quanh nhìn qua không có bất kỳ khác thường nào.

Dù không có khác thường nào nhưng tiềm thức Đại Hoàng cảm thấy có hơi khác lạ. Nó cứ luôn cảm thấy gần đây có thứ gì đó đang âm thầm nhìn chăm chăm vào chúng. Đại Hoàng ngậm Tiểu Chi Ước lên, muốn mang Tiểu Chi Ước rời khỏi khu vực này.

Nhưng lúc này ở sau lưng có một bóng đen nhảy ra, Đại Hoàng còn không kịp phản ứng thì bị bóng đen đó nuốt chửng xuống. Lúc Tiểu Chi Ước hồi tỉnh lại thì Đại Hoàng đã không thấy đâu nữa rồi.Lúc này Tiểu Chi Ước bị chọc giận rồi.

Nó lập tức phát ra một loạt tiếng gào thét. Thân hình vốn dĩ kích thước bằng quả cầu tuyết nhỏ trong chớp mắt lớn lên gấp mấy lần. Nhưng bóng đen đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau khi ăn thịt Đại Hoàng thì đã mất dạng.

Xung quanh một vùng yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Trong cây cối, lùm cỏ cũng không có bất kỳ dấu vết nào. Bóng đen cổ quái đó không còn thấy hình dáng nữa, cứ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Tiểu Chi Ước hoảng hốt, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân quen thuộc.

Đám người Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Ô Nha đã tìm tới.

Nhìn thấy lão đại của mình, Tiểu Chi Ước phải gọi là kích động. Nó đem chuyện Đại Hoàng mất tích vừa nãy kể lại với Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt rất kinh hãi. Nàng tìm kiếm một vòng ở gần đó, phát hiện không có bất kỳ dấu chân của dã thú nào, cũng không có bất kỳ yêu khí hoặc vết máu nào.

“Chính là nó. Trước đây khi tộc nhân khác trong bộ lạc mất tích cũng đều là bị một bóng đen đánh lén, không để lại manh mối nào cũng giống như thế. Nữ Vương đại nhân, khu vực này không phải thật sự có quỷ thần quấy phá đấy chứ?”

Ba Sảnh lo lắng nói.

“Là thần hay là quỷ thì bắt được mới biết.” Sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt nghiêm trọng.

Đại Hoàng bị bắt đi vẫn chưa được bao lâu, phải cứu nó ra trước khi nó vẫn chưa xảy ra nguy hiểm. May là trước đó nàng đã để lại tâm nhãn ở trên người của Đại Hoàng, để lại một mảnh thần thức. Chỉ cần nàng dựa vào mảnh thần thức này chắc chắn có thể tìm được tung tích của Đại Hoàng.

Thần thức Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, thở phào một hơi, dù sóng thần thức rất yếu nhưng mảnh thần thức đó trên người Đại Hoàng vẫn còn. Theo hướng thần thức thì chính là vị trí ở sườn núi Lục Chỉ Sơn!