Do luyện hóa thân xác cần lượng lớn linh thạch, vì vậy theo kiến nghị của Đỉnh Linh, Diệp Lăng Nguyệt đã chọn nơi luyện hóa ở trong động khoáng.
Từ sau Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt lại luyện khí.
Cũng là lần luyện khí đầu tiên sau khi nàng có được Đỉnh Linh.
Rất nhanh, nàng đã phát hiện chỗ khác nhau.
Sau khi sở hữu Đỉnh Linh, tất cả gần như trở nên thuận buồm xuôi gió hơn rồi.
Chỉ cần tập trung tinh thần thì Đỉnh Linh đã có thể hiểu ý nàng rất tốt.
Thần thức khẽ động, Càn Đỉnh màu đen trong lòng bàn tay phải đã chuyển động xoay tít, chui ra khỏi tay.
Đỉnh tức hai màu trắng đen tựa như hai con rắn nhỏ có hình thái khác nhau, quanh quẩn xung quanh, tăng thêm cảm giác thần bí cho Càn Đỉnh.
Ở xung quanh Càn Đỉnh đang lơ lửng túi Càn Khôn Tử Kim và một bình thuốc, bên trong lần lượt chứa máu xương của vợ chồng Phượng Lan, tóc máu hồi nhỏ của Phượng Tân và máu của Tiểu Ô Nha, cùng với Tịch Nhan Vương che giấu nguyên thần.
Giữa ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, một ngọn lửa xám hiện ra.
Thịt, xương của vợ chồng Phượng Lan dưới tác dụng của lửa xám, sau khi tinh luyện sơ bộ thì được Càn Đỉnh hút vào trong đỉnh.
Xung quanh Càn Đỉnh, đỉnh tức vướng vít.
Quá trình luyện hóa xương thịt nhìn có vẻ đơn giản này, nhưng khi điều khiển lại không hề dễ dàng.
Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt ngoài việc phải duy trì trao đổi thần hồn với Đỉnh Linh thì còn phải liên tục dùng lửa xám luyện hóa tinh luyện linh thạch cấp thấp để cung cấp cho Đỉnh Linh ăn.
Trong thời gian đó, Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể nghỉ ngơi trong thời gian ngắn, uống một ít Chu Quả Tửu để bổ sung tinh thần lực.
Đây là một trận chiến giằng co của thời gian và sức bền.
Chỉ là luyện hóa xương thịt thì đã kéo dài trọn thời gian ba ngày ba đêm.
Sau ba ngày ba đêm, xương thịt trong Càn Đỉnh cuối cùng đã hóa thành hai nắm tinh tủy màu sắc đẹp đẽ.
Diệp Lăng Nguyệt không dám có bất kỳ sơ suất nào, vội đem tóc máu lúc nhỏ của Phượng Tâm đưa vào trong Càn Đỉnh.
Lại luyện hóa một ngày một đêm, lúc đêm khuya ngày thứ tư thì Diệp Lăng Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, ngón tay khống chế lửa xám của nàng cứng đơ giống như là đeo chì vậy.
Nhưng nàng không dám ngừng lại, trong tay vẫn không ngừng đem lượng lớn linh thạch bỏ vào trong Càn Đỉnh.
Thời gian trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu trở nên lo lắng.
Nàng phát hiện, linh thạch trong động khoáng đang tiêu hao với tốc độ kinh hoàng.
Linh thạch động khoáng vốn dĩ đã bị Đỉnh Linh ăn hết một phần ba, trong bốn ngày bốn đêm luyện chế lại tiêu hao một phần hai nữa.
Nàng bắt đầu lo lắng, khi luyện chế đến cuối cùng thì linh thạch cấp thấp sẽ không đủ.
Nhưng việc đã đến nước này, nàng đã không còn đường lui nữa.
Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, động tác tinh luyện linh thạch cấp thấp trong tay vẫn đâu vào đấy.
"Chủ nhân, đưa máu phượng hoàng thêm vào trong đỉnh. Đây là bước cuối cùng, cũng là bước khó nhất, có thể luyện chế thân xác thành công thì chính là dựa vào bước này."
Luyện chế bốn ngày bốn đêm, đối với Đỉnh Linh vừa ra đời chưa bao lâu mà nói cũng là một loại tiêu hao cực lớn, trong giọng nói non nớt của nó cũng thêm một chút mệt mỏi.
Diệp Lăng Nguyệt gật đầu, thần thức nàng khẽ động, chiếc bình chứa máu phượng hoàng đó hơi nghiêng lại, máu phượng hoàng bên trong nhỏ xuống.
Khi máu phượng hoàng rót vào Càn Đỉnh thì Càn Đỉnh bỗng rung động.
Trong đỉnh trở nên sôi ùng ục.
Máu phượng hoàng có tác dụng mới đang nhanh chóng tinh chế ba loại nguyên liệu khác.
Trong đầu của Diệp Lăng Nguyệt lướt qua gương mặt của Phượng Tân, ánh mắt của Vu Trọng. Ánh mắt của nàng không hề động đậy, nhìn chăm chú Càn Đỉnh nhỏ bé.
Khoảnh khắc này, Càn Đỉnh đang gánh tất cả hi vọng của nàng.
Máu phượng hoàng trông có vẻ ít ỏi, duy trì trạng thái sôi sùng sục, lại hai ngày hai đêm kéo dài cho đến ngày thứ sáu.
Đỉnh Linh và Diệp Lăng Nguyệt đều đã mệt đến mức tê liệt rồi.
Nhưng lúc này, Đỉnh Linh nói với Diệp Lăng Nguyệt một tin tức tốt, chỉ cần qua thêm một ngày nữa thì thân xác mới chắc có thể luyện chế hoàn tất rồi.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì rất mừng, sự vất vả cực nhọc sáu ngày này dường như đã được quét sạch.
Nhưng vào buổi trưa cùng ngày, vui quá hóa buồn, việc mà Diệp Lăng Nguyệt luôn lo lắng vẫn cứ xảy ra.
Linh thạch cấp thấp không còn đủ nữa.
Cũng giống như việc Diệp Lăng Nguyệt có thể uống Chu Quả Tửu để bổ sung một lượng lớn tinh thần lực tiêu hao, Đỉnh Linh luyện khí cũng cần tiêu hao lượng lớn linh lực, phần linh lực này chỉ có thể thông qua linh thạch cấp thấp mới có thể nhận được.
Linh thạch cấp thấp không đủ, có nghĩa là linh lực của Đỉnh Linh rất nhanh sẽ tổn hao hết.
"Đỉnh Linh, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?"
Diệp Lăng Nguyệt thấy máu phượng hoàng trong Càn Đỉnh đã đun đến gần khô cạn, xương, máu, thịt đã hoàn toàn hòa tan, trong Càn Đỉnh đã xuất hiện một tia sáng năm màu.
Trong tia sáng lờ mờ có một hình dáng hình người, khi nhìn thấy hình dáng hình người đó thì Diệp Lăng Nguyệt vừa nôn nóng vừa vui mừng.
"Chủ nhân, nếu không có linh thạch thì ta không gắng gượng được bao lâu nữa. Hic hic, chủ nhân, ta thật vô dụng."
Đỉnh Linh cũng rất sốt ruột.
Nó là lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, hơn nữa là nhiệm vụ rất quan trọng, lúc này việc sắp thành mà lại hỏng. Việc này đối với Đỉnh Linh nhỏ mà nói, lòng tự tôn đã bị tổn thương nghiệm trọng.
Nhìn xung quanh Càn Đỉnh, đỉnh tức trắng đen tượng trưng cho linh lực Đỉnh Linh càng lúc càng yếu, cho đến lúc hoàn toàn biến mất.
Lòng của Diệp Lăng Nguyệt trĩu xuống từng chút một.
Đến cuối cùng, linh thạch đã hoàn toàn tiêu hao sạch rồi.
Càn Đỉnh lại trở về trong tay của Diệp Lăng Nguyệt, cụm ánh sáng đó trong Càn Đỉnh cũng dần dần tối lại cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Lòng của Diệp Lăng Nguyệt giống như bị một cái tay lớn bóp chặt vậy.
Làm sao đây, nàng rốt cuộc nên làm thế nào?
Tại sao lại thiếu hụt linh thạch cấp thấp vào lúc này.
Thời gian đã không cho phép nàng lại tìm kiếm khoáng mạch linh thạch khác trong Hồng Mông Thiên nữa rồi.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng đã đưa Đỉnh Linh đến, cho nàng hi vọng mà lại xóa bỏ tất cả một cách tàn nhẫn.
Nếu nàng có thể sở hữu nhiều linh thạch hơn một chút, dù chỉ là mấy viên thì chàng có thể sống lại.
"Xin lỗi, ta không có cách nào…"
Diệp Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm động khoáng đã sạch trơn, đáy mắt tràn đầy vẻ không cam lòng và nước mắt, nhưng lại không có ý trách tội Đỉnh Linh.
Nàng cũng biết, Đỉnh Linh đã dốc hết sức rồi, trước lúc đó nó không có bất cứ kinh nghiệm luyện hóa thân xác nào, nó đã làm đến mức tốt nhất rồi.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa.
Trên đôi má, một giọt nóng hổi lướt qua, một giọt nước mắt rơi xuống trên Càn Đỉnh.
Chính vào lúc giọt nước mắt đó lăn qua, Càn Đỉnh vốn dĩ đã tiêu hao sạch linh lực bỗng chốc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đỉnh Linh đã tiêu hao sạch linh lực chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm truyền vào trong linh thể.
Tinh thần nó phấn chấn.
Cùng với đó, trong túi Càn Khôn Tử Kim, đóa Tịch Nhan Vương đó bỗng bị hút vào trong Càn Đỉnh. Trên Tịch Nhan Vương, mảnh nguyên thần vô cùng yếu ớt đó và cụm ánh sáng màu sắc đẹp đẽ đó hòa vào với nhau.
Tịch Nhan Vương hóa thành tro bụi, ở dưới tro bụi đó Niết Bàn tái sinh, có thứ gì đó đang thoát thai mà ra.
Trong Càn Đỉnh đã phát ra một vùng hào quang màu sắc rực rỡ.
Toàn bộ động khoáng trong chớp mắt hoàn toàn bị bao phủ dưới ánh sáng rực rỡ.
Trong động khoáng chỉ có hai người Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh, trong khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ hiện ra, đã xuất hiện tiếng hít thở của một người khác.