Diệp Lăng Nguyệt bôi bột xua đuổi thú ở khắp xung quanh của lều, loại bột này là do Hồng Mông Phương Tiên để lại, linh thú và yêu thú từ cấp ba trở xuống căn bản sẽ không dám đến gần.
Trong Vân Mộng Chiểu, phần lớn yêu thú và linh thú đều là cấp ba trở xuống, cho nên sau khi đã bố trí thỏa đáng, Diệp Lăng Nguyệt liền cùng với Lam Thải Nhi đi về phía đầm lầy.
Thấy bóng người của Diệp Lăng Nguyệt biến mất ở rừng rậm bên kia, đáy mắt Phượng Tân thoáng qua một tia ảm đạm, lần đầu tiền trong đời hắn cảm thấy ảo não vì cơ thể suy nhược của mình.
Nếu đổi lại là “hắn” thì lúc này chắc có lẽ sẽ như hình với bóng với Lăng Nguyệt, bảo vệ cho nàng.
Phượng tân ngồi ở trước lều, chán nản lùa đống lửa, tối nay chưa chắc có thể chợp mắt.
Ban đêm và ban ngày ở Vân Mộng Chiểu không giống nhau lắm,
Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đi về phía trước, sau khi Vân Mộng Chiểu vào đêm thì rất khác so với ban ngày, thị lực của hai người bọn họ không khỏi có chút bị ảnh hưởng, cũng may Diệp Lăng Nguyệt bây giờ đã đạt tới tu vi Tam Đỉnh Phương Sĩ, nên đã có thể dùng tinh thần lực để dò xét tình hình trong vòng 500m.
Tiểu Chi Ước đứng ở trên vai của Vân Sênh trông rất có tinh thần, đôi mắt xanh xanh giống như hai ngọn đèn lồng nhỏ, ở trong bóng tối rất dễ nhìn thấy.
Sau khi đi được một đoan, Diệp Lăng Nguyệt chợt dừng chân lại.
Nàng phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút bất thường
Vân Mộng Chiểu vốn dĩ đang là một màu đen nhánh, lúc này lại biến thành một thế giới năm màu.
Tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được cây cỏ chung quanh đều đã biến thành màu xanh lá cây hoặc màu đỏ hoặc xanh da trời.
Nhờ có được khối ngọc Ngũ Hành nên Diệp Lăng Nguyệt mới biết trên đại lục này bất luận là loại thú, loại thực vật hay loại người nào thì cũng đều có thuộc tính khác nhau.
Màu sắc của những loại thực vật này có lẽ chính là thuộc tính nguyên lực của nó, không chỉ là màu sắc, Diệp Lăng Nguyệt còn có thể căn cứ vào những thứ này để phán đoán trình độ cao thấp của nguyên lực và biết được đại khái năm tuổi của nó.
Loại năng lực này, lúc trước Diệp Lăng Nguyệt chỉ khi dùng Đỉnh Tức mới có thể biết rõ, nhưng tối nay nàng chỉ cần vận chuyển tinh thần lực thì đã có thể phân biệt được, đây chính là một tiến bộ lớn.
Chẳng lẽ là do Càn Đỉnh đoạt được khối ngọc Ngũ Hành kia.
Diệp Lăng Nguyệt vốn không hề biết bên trong khối ngọc Ngũ Hành này của Thái Tổ Diệp Vô Danh còn ẩn tàng một bộ công pháp tinh thần lực rất đặc biệt gọi là Vọng Nguyên Công.
Luyện được loại công pháp này, không chỉ có có thể phân biệt thuộc tính và tu vi, mà thậm chí còn có thể dò xét ra trong cơ thể thú và thực vật có Nguyên Hạch hay không.
Diệp Lăng Nguyệt vốn dĩ thông minh nên nàng suy một ra ba, rất nhanh đã có thể phát hiện ra công dụng của Vọng Nguyên Công.
Lam Thải Nhi thấy bước chân của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên chậm lại, còn tưởng rằng gặp phải loại thú gì.
Không ngờ Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên đưa tay bóp vỡ một gốc dược thảo màu đỏ thắm, chỉ thấy bên trong dược thảo rơi ra một khối Nguyên Hạch màu đỏ thuộc hỏa tính.
“Là Nguyên Hạch, Lăng Nguyệt, vận khí của muội thật không tệ.” Lam Thải Nhi nhìn một chút, mặc dù chỉ là một khối Nguyên Hạch cấp một, nhưng dù sao Nguyên Hạch cũng là thứ quý hiếm, tùy tiện bán đi cũng đáng giá vài chục lạng vàng.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt chắc chắn rằng bản thân chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể thấy rõ ràng trog cơ thể của thực vật và thú có Nguyên Hạch hay không thì vẫn không lên tiếng.
Nàng nhìn thêm Lam Thải Nhi một chút, phát hiện ra Dương Cương khí trên người nàng ta đại thịnh, quả nhiên là cao thủ Tiên Thiên của đại thành.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt thất vọng chính là dược thảo ở đầm lầy gần đó và các loại thú gặp ở trên đường đều rất yếu, trong cơ thể căn bản không có Nguyên Hạch.
Đi qua bụi cây phía trước là sẽ tới một khu vực với vô số ao đầm to nhỏ.
Lúc này đã là đêm khuya, hai người đứng ở cạnh lùm cây, ngừng thở.
Bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh, duy chỉ có trong đầm lầy thỉnh thoảng lại bốc lên khí mê-tan dẫn đến việc phát ra tiếng vang.
Cả đêm Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đều nghe được rất nhiều tiếng vang.
“Đến rồi, đó chính là Quỷ Nữ Chiểu Chu.” Theo chỉ dẫn của Lam Thải Nhi, Diệp Lăng Nguyệt thấy phía trước xuất hiện một con nhện.
Diệp Lăng Nguyệt chưa từng thấy qua con nhện nào quỷ dị như vậy, hình dáng của nó rất lớn, chân cũng cỡ con dê nhỏ, bên trên chân là lông cứng mọc chằng chịt, nó di chuyển rất nhẹ nhàng ở trong đầm lầy.
Ở vị trí bụng của con nhện có một hoa văn giống như khuôn mặt của nữ nhân.
Cái tên Quỷ Nữ Chiểu Chu cũng vì vậy mà được đặt ra, ở trên người của Quỷ Nữ Chiểu Chu, Diệp Lăng Nguyệt thấy một luồng nguyên lực màu đỏ tương đương với tu vi của võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
“Cũng không biết trong cơ thể của Quỷ Nữ Chiểu Chu này có Nguyên Hạch hay không nữa?” Nhìn từ bên ngoài thì rất khó nhìn ra trong cơ thể của Yêu Thú có Nguyên Hạch hay không.
“Lam tỷ tỷ, để cho ta thử trước một chút!” Diệp Lăng Nguyệt chưa bao giờ mai phục đánh lén địch thủ như vậy, trong lòng không khỏi có vài phần hưng phấn.
Lam Thải Nhi gật đầu một cái, lui sang một bên.
Quỷ Nữ Chiểu Chu đi ra kiếm ăn, nó còn không biết có hai tên địch mai phục ở trong bóng tối .
Lam Thải Nhi nhoài nửa thân người ra ngoài, nếu lát nữa Diệp Lăng Nguyệt không địch lại thì trực tiếp ra tay.
Chỉ nghe xuy một tiếng, hàn quang lóe lên, một cây chủy thủ ở trong đêm tối chợt đâm về hướng của Quỷ Nữ Chiểu Chu.
“Gào!” Quỷ Nữ Chiểu Chu nhạy bén phát hiện và tránh đi.
Chỉ thấy chân của nó xoay một cái, thân thể nhảy lên giữa không trung, thoáng cái đã nhảy ra xa mấy trượng.
Đồng thời ngay lúc đó, hoa văn trên bụng của Quỷ Nữ chợt sáng lên, từ trong miệng phun ra một đống tơ nhện màu trắng.
Nhìn thì thấy như tơ nhện mềm mại, nhưng lúc đụng phải Phi Chủy thì liền phát ra một trận tiếng vang.
“Đùng” một tiếng, thanh Phi Chủy có thể chém nát cả đá kia lại bị tơ nhện đụng bay ra ngoài.
Lúc này, Quỷ Nữ Chiểu Chu đã phát hiện ra hơi thở của Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi trốn ở một bên.
Nó vô cùng tức giận, đồng thời phun ra một đống tơ nhện thêm một lần nữa.
Tơ nhện đoàng đoàng đoàng bay ra.
Chỗ lùm cây mà Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đang lẩn trốn bị tơ nhện đánh trúng, giống như bị nghiền ép vậy, chỉ trong nháy mắt đã bị san thành bình địa.
Hai người nhảy lên một cái, nhảy đến bên trên đầm lầy, dưới chân mềm nhũn nên bị lún xuống mấy phần.
Chiến đấu ở khu vực ao đầm như thế này thì thực lực của hai người ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Mấy đạo kim quang thoáng qua, Long Tiên Châm đâm vào thân thể của Quỷ Nữ Chiểu Chu, nhất thời khiến Quỷ Nữ Chiểu Chu vô cùng đau đớn.
Toàn thân thoáng cái đã không nhúc nhích nữa.
Lam Thải Nhi nhân cơ hội này bước một bước về phía trước, một kiếm đâm thủng bụng của Quỷ Nữ Chiểu Chu. Diệp Lăng Nguyệt không ra tay, bởi vì nàng biết trong cơ thể của Quỷ Nữ không có Nguyên Hạch Chiểu Chu.
Quỷ Nữ Chiểu Chu bụng hướng lên trên, giãy giãy vài cái rồi tắt thở.
Sau khi Lam Thải Nhi mổ bụng của Quỷ Nữ Chiểu Chu ra kiểm tra một phen thì có chút tiếc rẻ nhún nhún vai.
“Không có Nguyên Hạch, coi như là uổng phí sức lực.”
Không ngờ chỉ là một con Quỷ Nữ Chiểu Chu đã khó đối phó như vậy.
Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cũng là lần đầu tiên giết địch nên vẫn có hơi xa lạ, hai người đều thở hổn hển.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt gỡ Long Tiên Châm từ trên người của Quỷ Nữ Chiểu Chu xuống, Lam Thải Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lăng Nguyệt, đây chính là châm pháp độc môn của Diệp gia muội sao?” Trước đó Lam Thải Nhi đã từng thấy Diệp Lăng Nguyệt dùng thứ này để đối phó với Sa Chiến.
Hôm nay, dùng trên người của Quỷ Nữ Chiểu Chu cũng hiệu quả giống vậy.
“Không có gì đáng ngại, ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Diệp Lăng Nguyệt mặt không biến sắc, lui qua một bên.