Thần Y Ở Rể

Chương 100



Chương 100: Kiêng kị của nhà họ Huỳnh

Huỳnh Ngọc Lan ngồi xuống,cả người cô ấy có vẻ không còn chút sức lực.

“Làm sao vậy?” Phan Lâm hỏi.

“Nhà họ Vũ đã ra tay!” Huỳnh Ngọc Lan khàn giọng nói.

“Nhà họ Vũ nào? Nhà họ Vũ ở đâu?”

“Nhà họ Vũ ở Yến Kinh!”

Yến Kinh sao?

Khuôn mặt những người xung quanh run lên.

“Nhà họ Vũ có một chút quan hệ với Ngô Cảnh Phong. Lúc trước Ngô Cảnh Phong đã giúp đỡ nhà họ Vũ rất nhiều, nhà họ Vũ đã luôn muốn trả ơn cho Ngô Cảnh Phong, lần này Ngô Cảnh Phong nhất định sẽ không chủ động nói cho nhà họ Vũ biết chuyện này, ông ta không thể mặt dày như thế được, nhưng nhà họ Triệu thì lại khác! Khẳng định là nhà họ Triệu đã liên lạc với nhà họ Vũ, bây giờ nhà họ Vũ ra tay thì nhà họ Huỳnh chúng tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.” Huỳnh Ngọc Lan đau đầu nói.

“Làm sao có khả năng đấy chứ?” Một người trẻ tuổi nhà họ Hứa ngồi ở bên cạnh cười nói: “Cô Ngọc Lan, nhà họ Huỳnh của cô quyền lực to lớn, ở Yến Kinh ai dám không cho các người mặt mũi chứ? Trò đùa của cô có chút hơi quá.”

“Câm mồm”

Ông Hứa trầm giọng quát.

Người trẻ tuổi họ Hứa kia lập tức im miệng.

“Yến Kinh là một nơi rất phức tạp, không đơn giản như mấy người nghĩ đâu, ngay cả là nhà họ Huỳnh cũng phải cẩn thận như đi trên mặt băng mỏng! Xét về thực lực tổng thể thì nhà họ Huỳnh chúng tôi cũng chỉ là một dòng họ bậc trung ở Yến Kinh thôi, miễn cưỡng có chút danh tiếng thôi.” Huỳnh Ngọc Lan lắc đầu.

Mọi người há hốc mồm.

Huỳnh Ngọc Lan chỉ mang một ông già đi đến, đã làm chấn động một nửa người ở Quảng Liễu, để cho các dòng họ khác tình nguyện trơ mắt nhìn Phan Lâm điên cuồng ngang ngược mà không dám làm gì, thậm chí còn bắt Ngô Cảnh Phong phải cúi đầu xin lỗi.

Quyền lực đáng sợ như vậy, hóa ra ở Yến Kinh cũng chỉ là cấp bậc trung bình.

Yến Kinh đáng sợ đến mức nào.

“Nhà họ Vũ kia chẳng lẽ mạnh hơn nhà họ Huỳnh sao?” Lý Ái Vân khó hiểu hỏi.

Cô không biết nhà họ Huỳnh cũng không biết nhà họ Vũ, cô đối với Yến Kinh không biết nhiều.

“Quyền lực của nhà họ Vũ ở Yến Kinh thật ra cũng không phải lớn, nhưng gần đây nhà bọn họ đã dựa vào một công ty lớn, hơn nữa còn hợp tác phát triển với công ty này, nếu nhà họ Huỳnh động chạm đến nhà họ Vũ, chúng tôi chắc chắn sẽ mạo phạm đến công ty này.” Mà thế lực đứng sau công ty này thì nhà họ Huỳnh chúng tôi chắc chắn sẽ không dám đụng chạm! Nếu nhà họ Huỳnh của chúng tôi bị thế lực đằng sau công ty này nhắm tới, tôi e rằng…”

Khi Huỳnh Ngọc Lan nói ra lời này, cô ấy không dám tiếp tục nói thêm nữa, vẻ căng thẳng và sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy lộ rõ, như thể cô ấy đã nghĩ ra điều gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Mọi người đều bị sốc.

“Công ty nào có quyền lực kinh khủng vậy?” Ông Hứa không hiểu hỏi.

“Tập đoàn Hoàng Long.” Huỳnh Ngọc Lan nói ra bốn chữ.

Tập đoàn Hoàng Long sao?

Nhiều người chưa bao giờ nghe qua, và không biết đây là công ty gì.

Nhưng mà Phan Lâm đang ngồi ở bên cạnh, sắc mặt anh lập tức căng thẳng, tay nắm thật chặt.

Người khác có lẽ không biết, nhưng anh biết rất rõ.

Bởi vì tập đoàn này…chính là công ty con của nhà họ Phan.

“Được rồi mọi người, các người đừng hỏi nhiều như vậy nữa, bây giờ nhà họ Vũ đã ra tay, nhà họ Huỳnh chúng tôi không thể can thiệp được, chị Ái Vân, Phan Lâm, các người nên trở về Giang Thành càng sớm càng tốt, nếu không, bọn họ lại đến thì không kịp nữa.”

“Không cần phải vội.”

Phan Lâm uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Cho dù là nhà họ Vũ có kìm hãm các người thì bọn họ cũng không dám quay lại trả thù đâu.”

“Cậu nhóc, đừng nói sớm như vậy, vốn dĩ người ta không đụng vào cậu là bởi vì có nhà họ Huỳnh ra mặt, Cậu thật sự cho rằng người khác sợ mình sao?” Ông Hứa lắc đầu: “Dù sao thì các cậu cũng nhanh lên xe đi, tôi sẽ nhờ tài xế đưa mọi người trở về”.

“Ông à, bọn họ thật sự không dám tới, đúng là bọn họ đang sợ cháu.” Phan Lâm bất đắc dĩ nói.

Nhưng khi những lời này được nói ra, lập tức có một trận cười to.

“Phan Lâm, đừng có đùa nữa.”

“Chắc là vừa rồi đánh mấy người kia nên vẫn tỏ ra ngầu sao?”

“Haha, đúng là trò cười mà!”

Một số người châm chọc, khiêu khích.

Ngay cả Lý Ái Vân cũng không chịu được.

“Phan Lâm, chúng ta mau đi thôi, nghe cô Ngọc Lan cùng ông ngoại đi.”

“Đúng vậy, trước đây không có cô Ngọc Lan thì nhà chúng ta không có thù oán gì với mấy nhà kia cả, mà bây giờ cậu lại đánh người như thế, bây giờ cô Ngọc Lan không thể bảo vệ được chúng ta được nữa, chúng ta chắc chắn sẽ bị cậu hại chết.” Hứa Ngọc Thanh lên tiếng.

“Thôi, được rồi mọi người!”

Huỳnh Ngọc Lan không thể nghe nổi nữa, đành phải uống một ngụm rượu.

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận của Huỳnh Ngọc Lan, có chút vừa sợ lại vừa ngạc nhiên.

“Mọi người chuẩn bị về trước đi.”

Lúc này, Hứa Minh Tùng đứng lên, liếc nhìn Lý Ái Vân, nói: “Ái Vân, đi với ông một chút”

“Vâng…ông ngoại.”

Lý Ái Vân hơi kinh ngạc, đi theo Hứa Minh Tùng vào phòng bên trong.

Sau khi vào phòng bên trong, Hứa Minh Tùng ngồi ở trên ghế sa lon, quản gia vội vàng rót cho ông ấy một ly trà.

Lý Ái Vân có vẻ rất khẩn trương.

Sau khi uống một ngụm trà, Hứa Minh Tùng nhàn nhạt hỏi: “Cháu Gái, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời thành thật.”

“Ông ngoại hỏi đi”

“Cháu cùng chủ tịch Phan Lâm của tập đoàn Dương Hoa…có quan hệ gì?” Hứa Minh Tùng đặt chén trà xuống, nghiêm túc hỏi.

“Hả?” Lý Ái Vân sững sờ, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, cháu cùng với người ấy không có quan hệ gì.”

“Không quan hệ sao? Vậy tại sao nhiều người từ Giang Thành đến tìm cháu thế? Còn cô Ngọc Lan này nữa…có lẽ cũng là vì cậu ta mà đến sao?” Hứa Minh Tùng hít sâu một hơi, vẻ mặt già nua nghiêm nghị: “Chẳng lẽ cháu lại quen biết những người này hả?”

“Cháu…cháu không biết.” Lý Ái Vân cúi đầu.

“Vậy là đúng rồi.”

“Nhưng mà… cháu cũng chưa bao giờ gặp qua vị chủ tịch Phan Lâm đó.” Lý Ái Vân vội vàng nói.

“Có lẽ là chủ tịch Phan Lâm kia gặp được cháu đã lập tức yêu cháu rồi.” Hứa Minh Tùng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ái Vân, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy rằng mọi người đều bình an vô sự, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô Ngọc Lan này sớm muộn gì cũng sẽ trở về Yến Kinh, nhà họ Huỳnh cũng không thể bảo vệ cháu cả đời được!”

“Ông ngoại, ông muốn nói gì?” Lý Ái Vân cảm thấy câu nói của Hứa Minh Tùng có ý khác.

Ông Hứa ngập ngừng, và sau đó thở một hơi dài.

“Ái Vân, tình hình gia đình của cháu đang không được tốt.”

“Cháu biết.” Lý Ái Vân đồng ý.

“Các người không có quyền thế, không có chỗ dựa vào, ông ngoại cũng đang phải giải quyết nhiều chuyện, khó mà giúp bọn cháu được, nếu những người này chạy đến Giang Thành ra tay thì các cháu cũng vẫn rất nguy hiểm, nhưng nếu…ở Giang Thành có người bảo vệ các cháu thì lại an toàn “Ông Hứa đột nhiên nghiêm túc nói.

Sắc mặt Lý Ái Vân hơi thay đổi, cô lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của ông Hứa.

“Ái Vân, đừng trách ông ngoại xúi bẩy gây chuyện, thật ra ông không có thành kiến gì với Phan Lâm, ngược lại hôm nay nhìn thấy cậu ấy, thì ông lại rất thích, dù sao thì cậu ấy cũng dám đứng ra bảo vệ cho cháu, điều này rất đáng quý. Nhưng mà…nếu hôm nay không có cô Ngọc Lan thì cậu ấy không thể bảo vệ cháu được.

Thế nhưng…chủ tịch Phan Lâm kia thì lại có thể, chỉ để làm cho cháu vui, cậu ta có thể làm cho nhà họ Huỳnh ở Yến Kinh đến chúc thọ ông, ông ngoại tin rằng cậu ấy là một nhân vật rất có quyền lực, nếu như cháu có thể làm rõ ràng mối quan hệ với cậu ấy thì gia đình của cháu không ai dám động vào nữa!”

Nói đến đây, ông Hứa nhìn Lý Ái Vân chằm chằm: “Cháu gái, cháu đã hiểu được ý của ông chưa?”

“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Phan Lâm sao?”

“Nếu chuyện này không xảy ra, ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế này, nhưng tình hình như bây giờ thì ông khuyên cháu như vậy cũng là tốt cho cháu.”

“Nhưng…như vậy thì thật sự có lỗi với Phan Lâm đúng không?”

“Không phải, nếu như cháu thật sự muốn tốt cho Phan Lâm thì nên làm như vậy!” Hứa Minh Tùng đột nhiên tiến lên, đặt hai tay lên vai Lý Ái Vân, nghiêm nghị nói: “Nếu như cháu cùng Phan Lâm ly hôn và cùng chủ tịch Phan Lâm kia có kết quả, thì cháu cũng có thể nhờ vào quyền lực của chủ tịch Phan Lâm để bảo vệ Phan Lâm!

Ông có thể nhìn được tính cách của Phan Lâm, cậu nhóc này cực kỳ bốc đồng, cáu kỉnh và rất thù địch, nếu như không có ai bảo vệ, rất dễ bị chịu thiệt! Nếu cháu không làm vậy thì ông lo lắng không đến một năm, cậu ấy sẽ gặp chuyện không may. Nếu cháu chọn cách này, rồi bí mật bảo vệ cậu ấy, như vậy lại có thể làm cho cậu ấy được an toàn, cháu gái, ông ngoại đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, ông ngoại không sai được đâu.”

Những lời này, như một tia sét đâm vào trái tim của Lý Ái Vân.

Khuôn mặt xinh xắn của Lý Ái Vân tái nhợt một lúc, cô không nói được lời nào.

Cũng không biết bao lâu cô ấy mới ngẩng đầu lên một cách khó khăn, và sau đó nặng nề gật đầu.

“Ông ngoại, cháu…cháu nghe lời ông.”