Chương 130 Tức giận Ba người già cứ đứng đó.
Trịnh Nam Thiên ngồi trên ghế, vẻ mặt u ám.
Bốn người họ vẫn chưa kịp phản ứng.
“Quốc Việt, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.
“Tôi… tôi không biết, thủ trưởng…” Quốc Việt khóc không ra nước mắt.
“Tại sao Lâm lại có liên quan đến thuốc giả và gian lận?” Đoàn Gia Vĩ cau mày.
“Nếu anh ta bán thuốc giả, các tổ chức quốc tế sẽ không thể công nhận hai loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa. Sợ rằng trong này có vấn đề gì đó.” Lưu Đức Lâm nói.
Ông ây thuộc Viện Hàn lâm Khoa học, đương nhiên ông ấy rất quan tâm đến vấn đề này. Gần đây ông rất chú ý đến tập đoàn Dương Hoa. Theo ý kiến của ông, tập đoàn Dương Hoa không việc gì phải sản xuất thuốc giả. Dù sao thì… thuốc mới của bên đó thực sự có hiệu quả, đã được nhiều bên công nhận, chưa kể Phan Lâm thậm chí còn có hai đơn thuốc hoàn toàn khác nhau!
Thuốc giả? Rõ ràng họ có thể làm thuốc thật, tại sao họ lại làm thuốc giả?
Đánh giá từ đơn thuốc mà Phan Lâm đưa ra, cậu ta thực sự có tài năng! Không thể là kẻ dối trái “Xem ra bên trong này có nội tình!”
Thái Thu nhẹ giọng nói.
“Hừ!”
Trịnh Nam Thiên vỗ mạnh vào bàn, trầm giọng nói: “Quốc Việt!”
“Thủ trưởng!”
“Đi, gọi cho Chu Mạnh Cường, bảo cậu ta đi điều tra một chút, trong vòng một tiếng nữa, tôi phải biết ngọn nguồn!”
“Vâng!”
Quốc Việt chạy đi.
Mấy người còn ngồi trơ ra, không có tâm trạng đâu mà ăn với uống nữa.
Một giờ sau, một người đàn ông bị mù mắt một bên mắt, trông có vẻ bụi bặm đi vào.
“Tướng quân!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.
Người đàn ông cúi đầu, kể lại tất cả những tin tức mà anh ta tìm được.
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của mấy ông lão vô cùng ảm đạm.
“Khốn kiếp! Vô liêm sỉ! Giữa thanh thiên bạch nhật mà chuyện như vậy lại xảy ra!
Trịnh Nam Thiên! Ông ở Giang Thành ba năm, Giang Thành trở nên thế này sao?” Thái Thu run rẩy chỉ vào Trịnh Nam Thiên, tức giận mắng chửi.
“Còn có chuyện như vậy nữa, có xem pháp luật ra gì không? Một lũ khốn nạn! Bọn nó ăn gan hùm mật gấu gì mà dám thết” Lưu Đức Lâm cũng rất tức giận.
Sắc mặt Đoàn Giang Vĩ ảm đạm, trầm mặc không nói.
Trịnh Nam Thiên cả người run lên, hai tay nắm chặt ghế tựa, tay vịn suýt chút nữa đã bị ông bóp nát.
Tuy rằng ông đang ở đây điều dưỡng, nhưng không có nghĩa là ông không tồn tại!
Chiến Thần trong quân đã ở Giang Thành mấy năm, Giang Thành lại có chuyện như vậy, nếu như chuyện này truyền ra, ông còn có mặt mũi nhìn người khác sao?
“Lão Thiên, tôi nghĩ ông ở đây tĩnh dưỡng mấy năm, ông càng ngày càng vô dụng, ai cũng dám diễu võ dương oailÔng nên đi nghỉ đi, tôi sẽ lo liệu việc này! Ông không có khả năng, tôi có. Tôi không thể nhìn một hạt giống tốt như vậy biến mất! ” Lưu Đức Lâm trầm giọng nói.
“Cái mợi Ông là cái gì? Đến phiên ông tới đây dạy tôi hả?” Trịnh Nam Thiên trực tiếp chửi bới.
“Tự mình làm không được, còn cấm người khác không được phép xen vào?”
“Không cái con mẹt Tôi nói cho ông biết, ai dám xía vào, tôi và kẻ đó không xong đâu!”
“Ông…”
“Mấy người đều nghe kỹ cho tôi, ai dám xía vào, tôi và kẻ đó sẽ không xong!”
Trịnh Nam Thiên hét lớn, trừng mắt nhìn Quốc Việt: “Đi, cậu đi gọi ta cái thằng súc sinh Thẩm Văn Lạc tới, bảo nó! Nửa tiếng nữa không có mặt ở đây, ông chặt đứt chân nói”
“A? Cái này … Thủ trưởng, kia… Vị kia bây giờ đảm nhiệm chức vụ quan trọng, muốn mời anh ấy tới, hay là … Hay là gọi điện trước…” Quốc Việt run rẩy nói…
“Gọi con mẹ điện. Bao nhiêu năm, ông muốn gặp nó mà còn cần gọi điện? Mau cút đi gọi!” Trịnh Nam tức giận đứng từ ghế lên.
Quốc Việt bất lực, chỉ có thể nhắm mắt đi mời.
Dù sao các đồng chí trong ban đều biết Quốc Việt, sẽ không làm cậu khó xử.
Rất nhanh, Thẩm Văn Lạc nhận được tin báo, nhanh chóng lái xe đến viện điều dưỡng ở ngoại ô.
“Bác thủ trưởng!”
Thẩm Văn Lạc, mặc đồng phục, đứng thẳng chào Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi nói: ‘Một lô thuốc mới đang được phía trên phát triển, đang chuẩn bị đưa vào sử dụng. Với những loại thuốc mới này, thể trạng của chúng ta có thể tăng lên rất nhiều, khả năng sống sót của chúng cũng có thể tăng lên rất nhiều… “
“Thật không?” Thẩm Văn Lạc vui mừng khôn xiết.
“Viện Trưởng Lâm cũng ở đây, tôi có thể rảnh đâu mà nói dối anh. Một khi xem xét xong, thông báo sẽ xuống dưới, khi hồ sơ được thông qua, thuốc mới sẽ được đưa vào sản xuất.” Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.
“Hay quái Bác thủ trưởng, mấy tên bên ngoài gần đây càng ngày càng không ra gì.
Chúng ta mỗi lần ra tay đều bị tổn thất nặng nề. Nếu loại thuốc mới này thật sự có tác dụng như vậy, vậy đối với chúng ta mà nói, như hổ thêm cánh!” Thẩm Văn Lạc cười.
“Thật sao? Đáng tiếc là loại thuốc này có nguy cơ bị hoãn lại.” Trịnh Nam Thiên mặt không thay đổi nói.
“Tại sao?” Nụ cười của Thẩm Văn Lạc đông cứng lại.
“Bởi vì nhà máy chúng ta dùng để sản xuất thuốc mới vừa bị đóng cửa!” Trịnh Nam Thiên ném một bản tài liệu trước mặt Thẩm Văn Lạc.
Thẩm Văn Lạc sửng sốt, bước tới xem qua.
Một lúc sau, sắc mặt của anh ta trở nên tối sâm.
“Bác thủ trưởng, cứ để cho tôi! Tôi hứa sẽ không làm bác thất vọng! Nhất định khiến Giang Minh trở nên công minh!” Thẩm Văn Lạc hét lên.
“Tôi sẽ xem anh! Làm không xong! Sau này, đừng bảo là do Trịnh Nam Thiên tôi dạy dỗ! Tôi không dạy ra loại bỏ đi!”
Cả người Thẩm Văn Lạc run lên, biết lần này bác thủ trượng thực tức giận, gật đầu luôn: “Vâng!”
Sau khi rời viện điều dưỡng, khuôn mặt Thẩm Văn Lạc đen xì.
“Thủ trưởng, bác thủ trưởng nói gì vậy?”
Bảo vệ bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Nói cậu cũng không hiểu đâu. Đi, lập tức gọi gọi cho tôi đội 1, đội 2, đội 3, lập tức bao vây hội sở nam Loan, bắt người tên Ba Bình lại!”
“Thủ trưởng, bắn ông ta làm gì?”
“Ông ta phạm tội!”
“Phạm tội gì vậy?”
“Phản quốc!”
Thẩm Văn Lạc hung tợn nhìn cậu kia rồi lên xe.
Thị vệ rùng mình một cái, vội vàng đi theo.
Một lúc sau, xe bọc thép màu xanh lá cây từ ngoại ô Giang Thành chạy vào trung tâm thành phố…
Câu lạc bộ Vịnh Nam.
Ba Bình đang ngồi trước bàn gỗ đàn hương ăn cơm.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót cho ông ta một ly rượu vang đỏ.
“Ba Bình!”
Một thanh niên bước vào.
“Ngô Chiến!”
Ba Bình nuốt miếng thịt bò vào miệng, sau đó lau miệng, cười nhạt: “Cái gì? Đoàn Nhân Dân bắt đầu chưa?”
“Tòa án đã đưa ra trát hầu tòa đối với tập đoàn Dương Hoa, buổi chiều sẽ mở phiên †òa, không cho tập đoàn Dương Hoa có cơ hội thở dốc luôn! Hiện giờ đám người Hồ Thịnh Khang đang rất bận, tập đoàn Dương Hoa không có cơ hội thắng!” Người tên Ngô Chiến cười nói.
“Được rồi! Tốt lắm! Ngay khi Dương Hoa ngã xuống, con đĩ Thuỷ Bình Vân không có hậu thuẫn, còn có thể là đối thủ của tôi sao?
Tôi lấy danh nghĩa của Long Khìn, gọi thuộc hạ của gã tới, sau đó phản kích lại Thuỷ Bình Vân. Thuỷ Bình Vân nhất định sẽ không thể chống đỡ được. Khi đó, toàn bộ Giang Thành đều là của ta, ha ha ha ha… “Ba Bình cười nói.
“Chúc mừng Ba Bình ” Năm Dần cười.
“Cùng vui, cùng vui! Ngô Chiến, tôi đã già rồi, tương lai của Giang Thành vẫn là của người trẻ. Chăm chỉ vào, sau này trọng trách của ta vẫn phải giao cho các cậu.” Ba Bình mỉm cười.
“Vâng.” Năm Dần gật đầu, nhưng trong mắt lóe lên vẻ nham hiểm.
Ông già này, chờ ông chiếm được Giang Thành, tôi sẽ tìm cơ hội tiễn ông đi.
Năm Dần là con nuôi của Ba Bình, Ba Bình bị vô sinh nên đã nhận nuôi Năm Dần.
Ba Bình tuy bị vô sinh nhưng sức khỏe tốt, cứ thế này thì ông ta phải sống ít nhất 20 năm nữa.
Hai mươi năm! Năm Dần không thể chờ đợi.
Ngay khi Năm Dần đang nghĩ cách giải quyết lão già này thì đột nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài phòng.
“Chuyện gì vậy?”
Ba Bình cau mày hét lên.
Nhưng, không đợi được tay chân tới truyền tin.
Râm!
Cánh cửa đột nhiên bị đạp tung ra, sau đó rất nhiều người người mặc đồng phục xông vào nhà, bao vây Ba Bình và những người khác, họng súng đen thui nhắm vào Năm Dần và Ba Bình.
Người phụ nữ sợ hãi hét lên.
Ba Bình và Năm Dần vội vàng giơ tay lên, cả hai đầu ngây ngốc.
Đây là sao?
Làm thế nào mà hai người họ có thể nhìn thấy một trận chiến như vậy …
“Ba Bình là ai?”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục có khuôn mặt nghiêm nghĩ bước ra.
“Tôi… tôi là… Vị đồng chí này, có chuyện gì vậy?” Ba Bình run rẩy hỏi.
Nhưng, người nọ chẳng thèm trả lời, chỉ vung tay lên: “Đưa đi!”
“Vâng!”
Hai người tiến lên, trực tiếp đem Ba Bình, Năm Dần và Ngô Chiến đi ..