Thần Y Ở Rể

Chương 165



Chương 165:

 

Mỗi một cây kim bạc nhẹ nhàng run lên, như có luồng khí di chuyển chúng, rất thần kỳ.

 

Lại thấy vẻ mặt Phan Lâm trở nên nghiêm túc. Hai lòng bàn tay anh đan vào, đặt lên những chiếc kim kia, sau đó cánh tay nhanh chóng chuyển động, ngón tay nhanh chóng lướt qua kim bạc.

 

Liền thấy kim quang màu bạc lên lên xuống xuống, ánh bạc giống như điện quang, mơ hồ dường như có một con rồng hóa hơi xoay quanh thân thể Lý Ái Vân.

 

Trịnh Tú Lan bên cạnh nhìn thấy, hoàn toàn đơ người.

 

Cô ấy chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, huyền diệu đến như vậy.

 

Cái này có trong phạm vị châm cứu của đông y sao?

 

Phan Lâm tiếp tục như vậy trong mười phút. Mà trong mười phút này, sắc da của Lý Ái Vân hiển nhiên đã cải thiện rất nhiều, cô không còn nôn ra máu nữa, thậm chí hơi thở gần như đứt quãng lại tiếp tục nhịp nhàng.

 

Thần châm!

 

Đây là Thần châm chân chính sao!

 

Da đầu Trịnh Tú Lan tê dại.

 

€ô tin cho dù ông nội cô luyện thêm mười năm nữa, sợ cũng sẽ không đạt được đến trình độ dùng kim châm như này!

 

Thật lâu sau, Phan Lâm mới dừng lại, nhưng lại ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

 

Phen này châm kim, như thể khoét rỗng cơ thể anh.

 

“Đây… đây là cái gì?” Trịnh Tú Lan hỏi theo bản năng hỏi.

 

“Du Long châm pháp…’ Phan Lâm yếu ớt nói.

 

Du Long châm pháp?

 

Trịnh Tú Lan lẩm bẩm, nhưng cô chưa từng nghe qua, đành phải hỏi: “Ái Vân thế nào rồi? Cô ấy có sao không?”

 

“Cũng may là cấp cứu kịp thời, tạm thời ổn định…” Phan Lâm chật vật đứng dậy.

 

Trịnh Tú Lan vội đỡ anh ta dậy.

 

Lúc này…

 

Cộc cộc cộc.

 

Có tiếng gõ cửa.

 

Đôi mắt Phan Lâm hơi híp lại, vén rèm lên che Lý Ái Vân lại, hướng về phía Trịnh Tú Lan nói: “Ái Vân giao cho cô, cô chăm sóc cô ấy cẩn thận, tôi ra ngoài xem xét một chút.”

 

“Được” Trịnh Tú Lan hơi lo lắng, nhưng gật đầu.

 

Phan Lâm mở cửa bước ra ngoài.

 

Bên ngoài là hai người mặc đồng phục cảnh sát, tài xế vẫn đứng bên cạnh xe, xe cấp cứu đã đến. Nhưng có Phan Lâm ở cạnh Lý Ái Vân đều ở đó, chỉ cần tình hình ổn định, không cần lập tức đưa đến bệnh viện.

 

“Xin chào, xin hỏi anh có phải là bác sĩ ở đây không? Tình trạng của nạn nhân thế nào?”, Một anh cảnh sát hỏi.

 

“Người bị tai nạn xe cộ vừa rồi là vợ tôi.

 

Lúc nãy tôi đã cứu cô ấy rồi. Tạm thời không tiện để anh vào.” Phan Lâm nhìn tài xế nói.

 

“Thì ra anh là chồng của nạn nhân, như vậy sẽ dễ dàng hơn.” Đồng chí gật đầu, sau đó hỏi quá trình sự việc.

 

Vụ tai nạn này nhanh chóng được xếp vào loại tai nạn giao thông đơn giản. Hiện tại Lý Ái Vân không nguy hiểm đến tính mạng, tài xế lái xe sau khi kiểm tra cũng không có nồng độ cồn nên việc cần làm tiếp theo là thương lượng bồi thường.

 

Theo quan điểm của Phan Lâm, đây không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn giản.

 

Anh liếc nhìn biển số xe Chevrolet, sau đó nhìn tài xế, chốc chốc lại nói vài câu, trong lòng cảm u ám, lạnh lẽo.

 

Biển số xe là của Quảng Liễu, người lái xe này cũng có giọng Quảng Liễu.

 

Mới sáng sớm sao lại xảy ra chuyện này?

 

Hơn nữa con đường này hẹp như vậy, ai lại phóng xe như điên thế không?

 

Phan Lâm nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát: “Hai anh cảnh sát, có thể để tôi và anh này nói vài câu được không?”