Thần Y Ở Rể

Chương 188



Chương 188:

 

“Còn có chuyện gì vui vẻ nữa? Ông đã nói rồi, bà cụ đã hợp tác với nhà họ Tôn, hôm nay mới ký hợp đồng, hợp đồng này có thể giúp nhà họ Hứa kiếm lời, đương nhiên, lợi nhuận đứng thứ hai rồi. Chuyện chính là nhà họ Hứa bắt được cây đại thụ của nhà họ Tôn, bây giờ đám sói mắt trắng này đang ăn mừng!”

 

Ông cụ Hứa lạnh lùng nói.

 

“Đây cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Hứa.” Phan Lâm nói.

 

“Tốt sao? Tốt cái rắm! Mất hết liêm sỉ bán thân đi nịnh hót người khác? Nếu như vậy, ông thà rằng để nhà họ Hứa sụp đổi”

 

Ông cụ Hứa giận đỏ mặt.

 

Phan Lâm biết ông đang nói đến chuyện của Lý Ái Vân, cho nên không nói lời nào.

 

“Ồ, ông cụ đến rồi!”

 

Vào lúc này, một người đàn ông mặc vest đứng lên và hô lớn.

 

Những người xung quanh cũng nhìn sang.

 

“Cha, cha đến rồi à?” Hứa Côn vui vẻ cười.

 

“Cha, mau ngồi xuống, ngồi đi!” Hứa Kiệt cũng vội vàng chạy tới đỡ Hứa Minh Tùng.

 

Các trưởng lão và tiểu bối nhà họ Hứa khác cũng đứng dậy chào hỏi Hứa Minh Tùng.

 

Mọi người mỉm cười chào hỏi nhau.

 

Còn bà Lâm Ngọc ngồi phía trên thì khẽ cười, nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nói: “Lão bất tử, cuối cùng ông cũng chịu ra mặt? Ha ha, ông thấy chưa? Cái gì mà ông không làm được, thì tôi sẽ làm được cho ông xem.”

 

Khuôn mặt già nua của Hứa Minh Tùng ảm đạm, không nói lời nào kéo Phan Lâm ngồi xuống góc bàn.

 

“Tên vô dụng Phan Lâm này cũng tới?”

 

Thái Tuyết chỉ vào Phan Lâm hét lên: “Thằng khốn nạn, mày còn mặt mũi đến nhà họ Hứa của tao à?”

 

“Ai cho mày vào?”

 

“Mày cút đi cho tao!”

 

“Nhà họ Hứa của tao là nơi mà một thằng vô dụng như mày có thể vào sao?”

 

Người nhà họ Hứa lần lượt mắng mỏ.

 

“Anh Lôi, người này là Phan Lâm! Chính là hắn đã hại ông Ngô Cảnh Phong!” Hứa Minh Thành đứng lên chỉ vào Phan Lâm lớn tiếng tố cáo.

 

Trên bàn phía trước, một vài gương mặt xa lạ lập tức quay đầu nhìn về phía bàn ông Hứa.

 

Bữa tiệc tình cảm nhà họ Hứa này còn chiêu đãi một số thành viên của nhà họ Tôn…

 

Phan Lâm nhìn về phía người tên Tôn Hồng Lôi, hơi nhíu mày.

 

“Anh Lôi, đây là cháu rể tôi, chuyện của Ngô Cảnh Phong không liên quan gì đến cậu ấy. Mong anh hãy nể mặt tôi mà tạm thời đừng truy cứu chuyện này, chờ đến khi nhà họ Tôn tìm hiểu rõ nguyên nhân rồi mới đưa ra quyết định cũng không muộn.” Hứa Minh Tùng lạnh lùng nói, vẻ mặt già nua rất khó coi.

 

Tuy nhiên, người đàn ông tên Tôn Hồng Lôi lắc đầu: “Chúng bằng lòng tôi hợp tác với nhà họ Hứa thì đã cho các người mặt mũi rất lớn rồi. Ông Ngô Cảnh Phong có quan hệ mật thiết với nhà họ Tôn, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện chúng tôi làm sao có thể thờ ơ?

 

Ông nhất định phải để người tên Phan Lâm này cho chúng ta một lời giải thích, nếu không chúng tôi khó mà lui.”

 

“Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, nếu nhà họ Tôn muốn động vào Phan Lâm thì trước tiên phải bước qua xác tôi!” Ông cụ Hứa cũng biết dùng lời nói tranh luận cũng vô dụng, vì vậy trực tiếp vỗ bàn quát một tiếng, cảm xúc cực kỳ kích động.

 

Ông ấy dám dẫn Phan Lâm tới đây ăn cơm tối, cũng đã sẵn sàng tử thủ để bảo vệ Phan Lâm.

 

“Lão quan tài, ông còn ngại nhà họ Hứa không đủ tệ sao?” Lâm Ngọc cũng tức giận, đột nhiên đứng dậy tố cáo.

 

“Nhà họ Hứa? Nhà họ Hứa cái gì? Ông đây mặc kệ, một đám lòng lang dạ sói, súc sinh ăn cây táo rào cây sung.” Ông cụ Hứa chửi ầm lên.

 

Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.

 

“Ông..” Vẻ mặt của bà Lâm Ngọc cũng vô cùng khói coi.

 

Bầu không khí của sảnh tiệc cũng thay đổi ngay lập tức.