Thần Y Ở Rể

Chương 19



Chương 19: Lâm thần y

Uỳnh uỳnh!

Tiếng động cơ gợi cảm của 918 từ từ tan biến.

Trước khách sạn Giang Hoa.

Quản lý bên trong chạy tới, mở cửa cho Phan Lâm.

Khi Phan Lâm bước xuống xe, quản lý sửng sốt.

Không thể phủ nhận Phan Lâm vẫn rất đẹp trai, nhưng anh ta thực sự không xứng với chiếc xe này.

Có khi nào rửa xe rồi lén lấy xe của khách đi không?

Người quản lý tự nói thầm trong bụng, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Thưa anh, anh cân dịch vụ gì?”

“Bữa tiệc của tập đoàn Hàn thị ở tầng mãy?” Phan Lâm hỏi.

“Cậu là khách của chủ tịch Hàn à? Mời ởi theo tôi!” Mắt quản lý sáng lên.

Ngay sau đó, quản lý dẫn Phan Lâm lên tầng cao nhât của khách sạn.

Một bữa tiệc ngoài trời đang diễn ra ở đây.

Đây là một trong những cảnh điểm cao nhất ở Giang Thành, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của ở đây.

Một ban nhạc vĩ cầm đến từ Phần Lan đang chơi những bản nhạc tao nhã.

Những người nổi tiếng ở Giang Thành tụ tập thành từng nhóm ba nhóm hai, cử chỉ tao nhã, ngôn từ lịch thiệp và bầu không khí rất hòa thuận.

Nhưng khi Phan Lâm tới đây, mọi người có vẻ bất ngờ.

Anh ấy mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần jean trắng, tương phản hoàn toàn với bộ vest và chiếc váy dạ hội ở đây.

Sự xuất hiện của anh đã thu hút chú ý của nhiều người.

Nhưng Phan Lâm không quan tâm, nhìn xung quanh, rất nhanh nhìn thấy nhà họ Lý.

Bọn họ được xếp ngôi ở một góc, chỉ nói chuyện với mấy ông chủ các công ty nhỏ, đều nhờ quan hệ mà vào đây làm quen nhau, còn về các ông lớn, làm sao có thể để ý đến ông chủ của mấy gia tộc nhỏ bé này?

Sự chán ghét của Lý gia đối với Phan Lâm đã đến cực điểm, Phan Lâm cũng như thế, cho nên anh sẽ không tự mình đi đến chỗ đó để họ chế nhạo, liền tự mình tìm một chỗ ăn uống.

“Anh vừa đến sao?”

Một vài giọng nói dịu dàng vang lên trong sự hờ hững, đó là Lý Ái Vân.

Phan Lâm biết ngay đó là ai mà không cần quay đầu lại nhìn.

“Ừm”

“Cái đó…thật sự xin lỗi”

“Sao phải xin lỗi?”

“Để anh chịu uất ức rồi.”

“Không nhiều hơn em.”

Phan Lâm bình tĩnh đáp.

Lý Ái Vân sững sờ, hai mắt đỏ lên, không nói nữa.

Đây cũng là lý do tại sao Phan Lâm có thể chịu đựng được, và tại sao Phan Lâm lại không chủ động đề nghị ly hôn.

Trong ba năm qua, không phải Phan Lâm chịu uất ức mà là Lý Ái Vân.

Mặc dù Lý Ái Vân thờ ơ với Phan Lâm nhưng cô luôn kiên định với bổn phận của một người vợ.

Cô rất muốn ly hôn, nhưng trước giờ cô chưa từng đề cập đến,Phan Lâm bị trách măng, cô nhất định sẽ ra mặt bảo vệ, Phan Lâmham ăn biếng làm, cô cũng chăm sóc lo lắng anh ta.

Dù không chính miệng thừa nhận nhưng cô vẫn luôn đối đãiPhan Lâm như chồng của mình.

Vì vậy, Phan Lâm sẵn sàng âm thầm bên cạnhLý Ái Vâncho đến khi thời gian hai năm kết thúc.

Khi đó, cho dù Lý Ái Vân không ly hôn, anh cũng nên rời đi.

“Lý Ái Vân?”

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Lý Ái Vânnghiêng đầu nhìn sang, một người phụ nữ đeo trang sức lộng lây đi cùng với một người đàn ông bụ bẫm trong bộ vest thẳng tắp.

Phụ nữ có gương mặt xinh đẹp nhưng trang điểm khá dày, váy dạ hội hở nhiều, hở hang quá đà khiến người ta nhìn trông rất thô tục.

Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm Lý Ái Vân, ánh mắt tham lam dường như muốn nuốt sống mỹ nhân này.

So với Lý Ái Vân, người phụ nữ bên cạnh anh ta chỉ đơn giản là một cô gái bên đường.

“Cẩm Lan?” Lý Ái Vân ngạc nhiên khi nhận ra vị khách.

“Ái Vân, sao cô lại ở đây?”

“ồ, tôi đến đây cùng với gia đình.”

“Thật sao? Đúng là trùng hợp, tôi đến cùng bạn trai.” KiềuCẩm Lan che môi cười.

Trùng hợp?

Chỉ sợ là không? Với vẻ mặt phấn khích này, sợ rằng sớm đã biết Lý Ái Vân ở đây.

Hơn nữa Lý Ái Vân vừa nói chuyện với Phan Lâm thì chạy lại, điều này đúng là gây tò mò thật.

Lý Ái Vân hiểu thấu lòng người, đương nhiên sẽ nhìn ra.

Quả nhiên, Kiều Cẩm Lan và Ái Vân chẳng nói mấy câu, bắt đầu dùng Phan Lâm để làm mồi gây sự.

“Ái Vân, để tôi giới thiệu với cô, đây là bạn trai của tôi, Lương Côn, quản lý dự án của công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Songnaml”

“Xin chào, anh Côn.” Lý Ái Vân cười.

“Tôi nghe Cẩm Lan nói rằng cô ấy có một người bạn cùng phòng đại học là hoa khôi của trường tên là Lý Ái Vân. Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả nhiên cô ấy không lừa tôi.” Lương Côn mỉm cười.

“Quá khen rồi.”

“Lý Ái Vân, đây là bạn trai của cô sao?

Giới thiệu cho chúng tôi biết đi” Kiều Cẩm Lan liếc mắt nhìn Phan Lâm.

“Không phải bạn trai, là chồng tôi, Phan Lâm” Lý Ái Vân bình tĩnh nói.

“Xin chào.”

Phan Lâm hào phóng đưa tay ra.

Lương Côn phất tay, trong mắt tỏ vẻ khinh thường.

Về phần Phan Lâm, chỉ cần ở Giang Thành mấy ngày, không ai là không biết về chuyện của anh?

Con rể của Lý gia!

Một tên phế vật!

“Lý Ái Vân, cô kết hôn rồi sao? Sao không nghe cô nói gì hết?” Kiều Cẩm Lan cố ý hỏi, chớp mắt cười.

“Kết hôn vội vã, không có làm tiệc.”

“Vậy sao? Nhìn chồng cô diện mạo tài năng, bây giờ có thành tựu gì rồi?”Kiều Cẩm Lan lại cười.

“Làm việc tại bệnh xá Tam Chi Đường ở trung tâm thành phố” Lý Ái Vân giới thiệu.

“Là bác sĩ à?”

“Cái này…”

“Không phải, ở đó làm tạp vụ.” Phan Lâmnói rõ không đợi Lý Ái Vân giải thích.

“Tạp vụ?”

Kiều Cẩm Lan trợn to hai mắt, không biết khách sáo mà phá lên cười: “Haha, Lý Ái Vân, sao lại tìm một người đàn ông tệ hại như vậy làm chồng chứ?”

Lý Ái Vân khẽ cau mày.

“Với vẻ đẹp của cô Lý đây, lẽ ra có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn, nhưng với tư cách là một người bạn, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ anh Lâm, anh Lâm, ngày mai đến gặp tôi, tôi có thể thu xếp cho anh công việc ổn thỏa, ít nhất sẽ không để anh đi làm tạp vụ.

Lương Côn liếc mắt cười, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Lý Ái Vân rất tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.

“Cẩm Lan, nếu không có gì, xin cô và bạn trai cô hãy rời khỏi đây trước đi, tôi muốn ở một mình với chồng tôi.”

“Lý Ái Vân, cô là ý gì hả? Bạn trai tôi tốt bụng giúp cô, sao cô lại làm thái độ đó? Nếu không phải nể tình quan hệ của chúng ta, cô cho rằng bạn trai của tôi nguyện ý giúp một tên vô dụng như này sao?” Kiều Cẩm Lan chế giễu.

“Chúng tôi không có yêu cầu các người giúp đốt”

“Xùy, Lý Ái Vân, làm bộ làm tịt, chó cắn Lữ Động Tân*? Ai mà không biết chồng cô là một tên vô dụng! Tạp dịch thì kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc chỉ hai nghìn tệ một tháng?

Có thể bằng tiền lương một ngày làm của anh Côn nhà tôi không? ” KiềuCẩm Lan chế nhạo.

*Chó cắn Lữ Động Tân: Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác “Đừng so sánh anh với thứ rác rưởi.”

Lương Côn cười nói.

Kiều Cẩm Lan nghe xong, cười tươi hớn hở.

Lý Ái Vân tức đến đỏ mặt.

Cô biết Kiều Cẩm Lanđến để gây sự, khi còn học đại học, Kiều Cẩm Lan đã gây khó dễvì cô ta ghen tị với vẻ ngoài của cô, không ngờ vừa bước ra khỏi cổng trường, cô ấy đã thực sự trở nên xảo quyệt hơn.

“Phan Lâm, chúng ta đi qua đó ngồi.” Lý Ái Vân nghiến răng nói.

“Không được, con chó căn người chỉ biết đuổi theo cắn, có chạy cũng vô ích.“Phan Lâm nói.

“Cậu mắng ai là chó?” Sắc mặt của Kiều Cẩm Lan thay đổi.

“Lâm tiên sinh, anh nên nâng cao tố chất của anh đi” Lương Côn cũng cau mày.

“Tố chất ? Đợt lát nữa hẳn nói, tuy rằng tôi chỉ là người quét dọn của bệnh xá, nhưng tôi cũng biết một ít y thuật.Phan Lâm bình tĩnh nói: “Cậu Lương à, cậu có bệnh đó.”

“Anh mới có bệnh!” Lương Côn khó chịu.

“Tôi không nói đùa với cậu, này là cô Kiều Cẩm Lan phải không? Tôi đề nghị gần đây cô không được lên giường với quản lý Lương, nếu không bệnh của anh ấy sẽ truyền sang cho cô đó.”

“Anh nói điên rồ cái gì thế hả?” Kiều Cẩm Lan ậm ừ.

“Anh đang nói tôibi lậu sao? Thật là buồn cười, chỉ là một tên quét rác, còn tưởng mình là bác sĩ thật? Giả bộ ta đây uy phong lắm?”Lương Côn cười khinh bỉ.

Phan Lâm lắc đầu, “Trước mắt vẫn đang trong thời gian ủ bệnh, chắc hai ngày nữa sẽ phát tác, cô Kiều Cẩm Lan, bộ phận sinh dục anh ấy bị mụn rộp, nếu quan hệ tình dục không an toàn sẽ rất dễ bị lây nhiễm, tuy có thể hữa khỏi, nhưng vi rút sẽ đi theo cả đời, đến lúc đó anh sẽ hối hận.”

Kiều Cẩm Lan sửng sốt một hồi, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, tự chỉ vào đầu cô ta nói: “Lý Ái Vân, bọn họ đều nói chồng cô là kẻ vô dụng, lúc trước tôi cũng không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi. Hơn nữa, hình như anh ta có vấn đề ở đây thì phải.”

“Tên khùng điên” Lương Côn cũng khó chịu.

“Phan Lâm, đừng nói nữa” Lý Ái Vân xấu hổ muốn kéo anh đi.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest hàng hiệu đi tới.

“Có phải cô Lý Ái Vân không?

Mọi người sựng lại quay đầu nhìn sang.

“Chủ tịch Hứa?” Lương Côn sửng sốt.

Nhưng người khách rõ ràng không để ý đến anh ta.

“Anh Côn, người này là ai?” Kiều Cẩm Lan cẩn thận hỏi.

“Chủ tịch của anh!”

“Chủ tịch? Ông ta là chủ tịch của công ty TNHH Songnan?”Kiều Cẩm Lan sững sờ.

“Xin hỏi ông là?” Lý Ái Vân ngây người hỏi.

“ồ, là như vậy, tôi là bạn của Lê Tấn An.

Anh ta đã giới thiệu tôi đến tìmLâm thần y, tôi chưa từng gặp qua Lâm thần y, nhưng tôi nghe nói rằng cô là người yêu của cậu ấy, không biết Lâm thần y ở đâu, có thể giới thiệu cho tôi không?”Ông Hứa lịch sự nói.

Lời vừa dứt, Lý Ái Vân sững sờ.

Kiều Cẩm Lan và Lương Gôn cũng bất chợt nín lặng.

Phan Lâm bên cạnh hỏi: “Ông là bạn của Lê Tấn An sao?”

“Đúng vậy, cậu là Lâm thần y à?”

“Tôi là Phan Lâm!”

“Tốt quá, bác sĩ Lâm, Lê Tấn An nói y thuật của cậu cử thế vô song, tôi muốn xin cậu giúp tôi khám bệnh, không biết có tiện cho cậu không?” Ông Hứa hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói.

“E rằng không phải bây giờ.”

“Nếu khi nào thuận tiện cho bác sĩ, xin hãy gọi cho tôi, đây là danh thiếp của tôi và phí tư vấn trả trước 700 triệu. Xin bác sĩ Lâm nhận lấy.” Ông Hứa kính cẩn nói.

“Tôi biết rồi, nếu có thời gian, tôi sẽ gọi cho ông.” Phan Lâm hào phóng tiếp nhận.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Ông Hứavô cùng cảm động, tâm trạng cũng cực kỳ tốt: “Lâm thần y, không ngờ chúng ta lại có duyên với nhau như vậy. Uống một ly đi!”

“Không, tôi chỉ muốn ở một mình với vợ tôi.

“Được, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.”

Ông Hứa mỉm cười, định rời đi, nhưng thấy Lương Côn bên cạnh, cau mày nói: “Lương Côn, cậu biết Lâm thần y sao?”

“Cái này … biết, biết …” Lương Côn vội vàng nói.

“Xin lỗi, tôi không thân lắm với cậu Lương Côn này!” Phan Lâm bình tĩnh nói.

Sắc mặt Lương Côn và Kiều Cẩm Lanrất khó coi.

Ông Hứa là người tinh mắt, làm sao có thể không nhìn ra được chứ.

“Lương Côn, Lâm thần y muốn ở một mình với người yêu cậu ấy, cậu có thân phận gì? Đừng quấy rầy bọn họ, mau đi đi!” Ông Hứa mắng.

“Vâng, vâng… chủ tịch Hứa… Tôi đi ngay!”

Lương Côn tái mặt sợ hãi vội vàng gật đầu.

Giờ phút này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hối hận.

Sớm biết chủ tịch Hứa quen biết Phan Lâm, anh ta không nên tỏ thái độ như vậy.

Đó là một cơ hội tuyệt vời để kết quan hệ với ông chủ, nhưng anh ta đã bỏ lỡ nó, đều tại con đàn bà thối tha Kiều Cẩm Lan này!

Lương Côn cực kỳ tức giận.

“Thật không hiểu, đây là nơi mà loại người như cậu có thể đến sao?”

Ông Hứa lẩm bẩm, lắc đầu rồi bỏ đi.

Lương Côn không dám nói chuyện, sắc mặt của Kiều Cẩm Lan thì tối sầm lại.

Vừa rồi hai người còn đang nghênh ngang, nhưng lại bị chủ tịch Hứa biến thành loại chẳng ra gì.

Nhìn sang Phan Lâm một lần nữa, Lương Côn đã cố gắng gượng cười, liên tục xin lôi Phan Lâm và Lý Ái Vân, anh ta bèn lôi Kiều Cẩm Lanchuồn khỏi.

Lý Ái Vân thở dài có chút oán trách nhìn Phan Lâm.

“Anh thật sự muốn chữa bệnh cho chủ tịch Hứa đó à?”

“Tiền cũng nhận rồi, không đi sao được.”

“Nhưng… anh không phải bác sĩI”

“Đừng lo lắng, tôi tự biết xử lý” Phan Lâm cười nhẹ.

Lý Ái Vân trong lòng vừa lo lắng, vừa nói: “Thật sự không thể, hay là trả lại tiền đi, trình độ nửa vời của anh nếu lỡ xảy ra sơ suất gì, nhà chúng ta sẽ bồi thường không nổi,hơn nữa vừa nhìn chủ tịch Hứa đó đã biết không phải là người đơn giản, anh đừng có tự rước họa vào thân nữa…”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lý Ái Vân, Phan Lâm không khỏi bật cười.

Đúng lúc này, một người phục vụ từ sảnh tiệc đi tới.

“Có phải cô Lý Ái Vân không?”

“Phải, có chuyện gì vậy?” Lý Ái Vângiật mình hỏi.

“Ờm, Hàn thiếu gia đang ở trong phòng đằng kia muốn mời cô qua đó một lát.”

Người phục vụ mỉm cười.

Anh ta vừa nói xong, vẻ mặt của Lý Ái Vân liền thay đổi.

“Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?” Phan Lâm híp mắt.