Thần Y Ở Rể

Chương 60



Chương 60: Ông vẫn còn thời gian một ngày

Những tiếng chửi rủa ác độc vang lên khắp trong ngôi nhà cũ của nhà họ Lý, khiến cho da đầu của bất cứ ai nghe thấy đều cảm nhận được sự tê tái.

Mọi người đều biết rất rõ ràng rằng, bà cụ nhà họ Lý thật sự đang muốn đẩy chuyện này đi đến bước đường không có người chết thì sẽ không dừng lại!

“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi! Bà chủ Lý cứ việc yên tâm là được.” Ông hai Lưu không thay đổi vẻ mặt nhận lấy phương thuốc, quay đầu lại, híp mắt nhìn Phan Lâm nói: “Thực ra thì cho dù bà chủ Lý không nói đi chăng nữa, cậu cái người này cũng không thể nào cầm cự được lâu thêm nữa đâu.

Nhưng mà nếu như hôm nay Lưu Sinh Phú tôi không xử lý cậu, vậy thì người của cả Giang Thành sẽ cười nhạo tôi!”

“Ha ha, Phan Lâm, cậu chết chắc rồi!”

Lý Mẫn lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của chính mình, sau đó hét lớn lên.

“Được rồi, đã đến lúc thu dọn cục diện rồi: Lưu Sinh Phú liếc mắt nhìn về phía Luật sư Nghiêm đang đứng ở phía bên kia, sau đó thờ ơ nói: “Khúc Thịnh Nghiêm, lá gan của cậu thật sự là cũng không nhỏ đấy nhỉ? Vậy mà lại dám đối đầu với Lưu Sinh Phú tôi sao?”

“Ông hai, tôi…” Sắc mặt của Khúc Thịnh Nghiêm ngay lập tức thay đổi.

Hai hàng lông mày của Phan Lâm nhíu chặt lại.

“Cút đi, từ đâu tới thì cút về nơi đó đi.”

Lưu Sinh Phú hống hách mở miệng, ra lệnh cho Khúc Thịnh Nghiêm.

“Vâng… Vâng…”

Khúc Thịnh Nghiêm vội vàng gật đầu, sau đó lập tức xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua bên người Phan Lâm, anh ta vội vàng cúi đầu nói: “Anh Lâm, thật xin lỗi.”

“Làm sao vậy?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi.

“Chủ tịch Long có ơn đối với tôi, việc tôi được ông ấy cất nhắc, trọng dụng, Khúc Thịnh Nghiêm tôi rất cảm kích, nhưng mà, nhưng mà…” Khúc Thịnh Nghiêm ấp a ấp úng, do dự không nói tiếp.

“Nhưng mà vì để có thể chữa trị bệnh tình cho con gái của mình, cho nên cậu ta đã nợ tôi một món nợ, Hiện tại tôi muốn cậu ta đi về phía Đông thì cậu ta phải ngoan ngoãn đi về phía Đông, còn nếu như tôi muốn cậu ta đi về phía Tây, cậu ta bắt buộc phải đi về phía Tây.” Ông hai Lưu híp mắt cười nói.

“Thật xin lỗi…” Khúc Thịnh Nghiêm khàn khàn giọng nói.

Có thể khiến cho một Luật sư lớn, nổi tiếng khắp Giang Thành này giống như Khúc Thịnh Nghiêm phải mượn tiền để chạy chữa, khả năng cao bệnh mà con gái của anh ta mắc phải chính là bệnh nan y.

“Không sao.” Phan Lâm gật gật đầu, lấy giấy và bút từ trong ngực ra, sau đó viết một dãy số rồi đưa cho Khúc Thịnh Nghiêm: “Nếu như anh cần phải chữa bệnh cho con gái thì có thể gọi vào số điện thoại này.”

“Đây là số điện thoại của ai vậy?” Khúc Thịnh Nghiêm vội vàng hỏi lại.

“Tôi” Phan Lâm thản nhiên trả lời.

Đôi mắt đang vô cùng nóng bỏng của Khúc Thịnh Nghiêm ngay lập tức không dự đoán trước được mà xám xịt lại.

“Cảm ơn.” Anh ta khó khăn nói, rõ ràng là đang vô cùng giằng co, chán nản.

“Nhớ cho kỹ, đừng trở thành kẻ địch của tôi” Phan Lâm nói.

Khúc Thịnh Nghiêm quét ánh mắt nhìn anh một cái sau đó không nói thêm một lời nào nữa mà cứ thế vội vàng rời đi.

Thấy Khúc Thịnh Nghiêm đã rời đi rồi, người của nhà họ Lý ai nấy đều vui mừng như điên, khua tay múa chân như thể là đang ăn mừng chiến thắng vậy.

Luật sư tài giỏi số một của toàn bộ mảnh đất Giang Thành này cũng đã bị đuổi đi rồi, lần này nhà họ Lý bọn họ đã có được cơ hội để thắng kiện!

“Mọi người, còn mọi người thì sao?”

Ông hai Lưu híp mắt nhìn về phía những ông chủ còn lại kia.

Vẻ mặt của những người này không khỏi thay đổi, biến hóa khôn lường chỉ trong chớp mắt, từng khuôn mặt đều dần dần trở nên tái nhợt, ngay sau đó lại vội vàng nở nụ cười, nói: “Ông hai, tôi… Chúng tôi chỉ là vì nhận được sự ủy thác của Tổng giám đốc Long cho nên mới tới đây mà thôi.”

“Chúng tôi nào dám kết thù, nào dám coi ông hai Lưu là kẻ địch của mình được chứ.”

“Ông hai, ông xem ông đang nói điều gì vậy chứ? Dù có cho tôi mượn thêm mười lá gan nữa, tôi cũng không dám đâu.”

Ông hai Lưu còn ác độc hơn nhiều so với Hàn Long.

“Ô? Hàn Long sao?”

Ông hai Lưu cười ra tiếng: “Khó trách cậu có thể ngông cuồng được tới như vậy, còn có thể mời được Khúc Thịnh Nghiêm tới đây, hóa ra là do sau lưng cậu có Hàn Long làm chỗ dựa sao? Đã hiểu được rõ rồi, hiểu được rõ rồi…”

“Tình cảm chính là như vậy đấy!”

“Tôi nói mà, sao mà Phan Lâm lại có thể mời được nhiều người tới như vậy! Hóa ra là do nhà họ Hàn đang chơi chúng ta sao?”

Người của nhà họ Lý đột nhiên bừng tỉnh, giống như phút chốc hiểu ra được vấn đề, trong lòng lập tức tràn đầy phẫn nộ.

“Được rồi, được rồi, nếu như bây giờ chân tướng đã được làm sáng tỏ rồi thì chuyện kia cũng dễ làm hơn rất nhiều.” Ông hai Lưu lại một lần nữa nhìn về phía các ông chủ kia, mỉm cười nói: “Mọi người, tiếp theo mọi người nên làm như thế nào, chắc hẳn là không cần Lưu Sinh Phú tôi đây phải nhiều lời chứ?”

“Ông hai yên tâm đi.”

“Chúng tôi sẽ không làm loạn nữa đâu.”

Mọi người đều cúi người gật đầu, luôn miệng vâng dạ, làm sao bọn họ dám phản bác lại được nữa? Cuối cùng từng người từng người nối tiếp nhau, viện đủ mọi loại lý do để mà rời đi.

Không qua bao lâu, Phan Lâm ở bên này biến thành một vị chỉ huy đơn độc.

Toàn bộ những con át chủ bài được mang đến đều đã bị đánh cho tơi bời, chạy sạch không còn một bóng!

Cục diện trong chớp mắt đã bị lật ngược lại!

Nhà họ Lý vừa mới đây thôi vẫn còn lâm vào bước đường cùng tưởng chừng như không có lối thoát, sau vài ba lời nói của ông hai Lưu thì lại giống như được sống lại từ †rong tuyệt vọng.

“Phan Lâm, cậu thua rồi Lý Thắng hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười nói.

“Chưa chắc.” Phan Lâm lắc đầu.

“Hả? Chưa chắc? Sau lưng cậu vẫn còn ẩn giấu thứ năng lực gì nữa hay sao?” Ông hai Lưu cầm phương thuốc trong tay lên, cười nhạt nói: “Cậu có biết đây là loại phương thuốc gì hay không? Đây là phương thuốc cổ dùng để trị tận gốc vấn đề có liên quan đến chứng bệnh nhồi máu não. Chỉ cần tôi sử dụng phương thuốc này sau đó sản xuất ra loại thuốc trị bệnh nhồi máu não với số lượng lớn, vậy thì nhà họ Lưu chúng tôi rất nhanh sẽ có thể chiếm lĩnh được toàn bộ thị trường y dược ở Giang Thành. Nhà họ Lưu chúng tôi có thể rót vào một số vốn đầu tư khổng lồ, con số có thể rơi vào hàng trăm tỷ trở lên, quy mô thậm chí có thể phát triển ra đến những tỉnh bên ngoài, và thậm chí là mở rộng mạng lưới mua bán ra cả thị trường quốc tế nữa! Chỉ trong vòng chưa đầy ba năm, thứ gọi là bốn dòng họ lớn sẽ biến mất ở toàn bộ Giang Thành, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một dòng họ duy nhất, đó chính là nhà họ Lưu của tôi! Phan Lâm, đừng nói là sau lưng cậu có một Hàn Long, có một nhà họ Huỳnh, cứ coi như đằng sau lưng cậu có hết tất cả những dòng họ trong giới thượng lưu ở Giang Thành này cùng nhau hợp lại, làm giá chống lưng cho cậu thì Lưu Sinh Phú tôi cũng không sợi”

Trong mắt của ông hai Lưu lộ ra vẻ ngông cuồng, ngang ngược ngất trời.

Dường như ông ta đã có thể nhìn thấy được nhà họ Lưu đi đến đỉnh cao của bậc thang huy hoàng rồi.

Người của nhà họ Lý cũng vô cùng kích động.

“Sinh Phú, nếu như nhà họ Lưu của cậu có thể đứng dậy một lần nữa, vậy thì cậu nhất định không được quên nhà họ Lý chúng tôi đâu đấy.” Bà cụ nhà họ Lý vội vàng nói.

“Yên tâm đi! Ha ha…” Ông hai Lưu cười lớn.

Phan Lâm âm thầm lắc đầu.

Lúc này, mấy người Cảnh sát đi tới, dẫn Lý Minh và Lý Thắng đi.

Hai người này đều rời đi một cách rất bình tĩnh, không hề giấy giụa, thậm chí trên mặt còn treo lên một nụ cười mỉm.

Bởi vì bọn họ biết được rằng, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ được Lưu Sinh Phú mời đi ra ngoài.

“Phan Lâm, có nhìn thấy hay là không?

Đã thấy hối hận hay chưa? Chỉ đáng tiếc là, nếu như hiện tại cậu mới nghĩ đến chuyện cầu xin bà nội, vậy thì bà nội cũng không thể nào tha thứ cho cậu được nữa rồi.” Phạm Ngọc Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phan Lâm mà nói.

“Cậu không còn là tên rác rưởi vô tích sự trước kia nữa, cậu cũng đã có được mạng lưới mối quan hệ của chính mình, nhưng mà chỉ đáng tiếc một điều là, cậu trêu chọc sai người mất rồi. Cứ coi như là cậu quen biết được với một vài nhân vật, nhưng mà đó cũng không phải là thứ vốn liếng đủ để cho cậu có thể rung chuyển được nhà họ Lý của tôi! Dẫu sao thì ở trong mắt của chúng tôi, kẻ vô dụng thì mãi mãi vẫn là kẻ vô dụng!” Lý Hồng cười khẩy nói.

Trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ đắc ý, châm chọc và ác độ!

c “Phan Lâm, không cần phải gấp gáp, hôm nay tôi sẽ để cho cậu đi trước, ngày tháng sau này vẫn còn rất dài, chúng ta từ từ chơi” Ông hai Lưu nói.

“Không có sau này đâu.”

Phan Lâm nâng tay lên, duỗi ra một ngón tay, hờ hững nói: “Ông vẫn còn thời gian một ngày”

“Thời gian một ngày? Ý của cậu là gì?”

Ông hai Lưu ngay lập tức sửng sốt.

“Một ngày sau, nhà họ Lý sẽ sụp đổ, ông sẽ tự mình tới tìm tôi để mà xin lỗi với tôi!”

Phan Lâm nói.

“Tôi?” Ông hai Lưu trợn to hai mắt, ha ha cười to mấy tiếng: “Ha ha ha ha, Lưu Sinh Phú tôi, sẽ xin lỗi thứ rác rưởi vô dụng như cậu hay sao? Cậu là cái thứ gì chứ? Cậu xứng hay sao? Nếu như tôi phải nói lời xin lỗi với cậu, Lưu Sinh Phú tôi sẽ gặm cái bàn này trước mặt tất cả mọi người!”

Người của nhà họ Lý cũng phát ra tiếng cười ầm vang.

Cho đến lúc này, Phan Lâm mới mở miệng.

“Kém cỏi đến mức không hợp lẽ thường!”

Lời nói này vừa dứt, ông hai Lưu và người của nhà họ Lý cũng ngừng cười.

“Cậu có ý gì vậy?”

“Có ba điểm phải uốn nắn lại!” Phan Lâm duỗi thẳng ba ngón tay ral “Ba điểm nào?” Không biết được là ai theo bản năng mà hỏi ra thành tiếng.

“Thứ nhất, Lưu Sinh Phú vẫn chưa hề cứu vãn nhà họ Lý, nhà họ Lý hiện tại vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, vẫn như cũ không có bất cứ thứ gì!”

“Thứ hai, nhà họ Lưu đã có được phương thuốc, nhưng mà có được rồi cũng không hề có chút tác dụng nào “Thứ ba, Hàn Long không phải là chỗ dựa của tôi, mà tôi, mới chính là ngọn núi sau lưng của Hàn Long!”

Phan Lâm nhàn nhạt nói xong, trong mắt xẹt qua vẻ nghiêm túc đến trang nghiêm.

Tất cả mọi người đều rơi vào trong sự sửng sốt mất một lát, sau đó…

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười ầm ầm đột nhiên nổ vang như quả bom đã được hẹn giờ, xé rách sự yên tĩnh trước đó trong cả phòng lớn của nhà họ Lý.

“Bà nội, sợ là cái tên Phan Lâm này điên rồi thì phải! Cậu ta vậy mà lại còn nói cậu ta là chỗ dựa sau lưng của Hàn Long nữa chứ?”

Lý Mẫn ôm bụng cười nói.

“Chắc chắn là do cậu ta không chịu nổi sự đả kích này!” Lý Hồng cười nói.

“Nếu không thì còn có thể như thế nào?

Dùng trăm phương nghìn kế để đối phó với nhà họ Lý, nhưng mà kết quả lại là loại cục diện như thế này, đổi lại là bất cứ ai khác thì cũng không thể nào mà chịu nổi được đâu!”

Bà cụ nhà họ Lý lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia dữ tợn: “Điều này cũng không thể oán trách bất cứ ai được, Phan Lâm, cái này chỉ có thể trách chính cậu đã chọn sai đối thủ rồi mà thôi!”

“Ngày mai gặp lại đi.”

Phan Lâm cũng lười phải giải thích với bọn họ.

“Ngày mai, Giang Thành cũng sẽ không thể tiếp tục dung túng cho cậu được nữa!

Nếu như tôi mà là cậu, tôi sẽ nhanh chóng dẫn theo vợ con bỏ trốn đi càng nhanh càng tốt!” Lưu Sinh Phú bình tĩnh nói.

Nghe qua thì giống như một lời khuyên bảo thật lòng, nhưng ý tứ lại càng giống với tuyên án hơn!

Phan Lâm không lên tiếng đáp lại, thẳng lưng xoay người rời đi.

Người nhà họ Lý lập tức vui mừng hò reo.

Bà cụ nhà họ Lý cũng nhanh chóng cho người bày bàn tiệc rượu để chiêu đãi ông hai Lưu.

Giờ khắc này, ông hai Lưu đã trở thành anh hùng của nhà họ Lý.

Ông hai Lưu không uống quá nhiều rượu, sau khi xấp xỉ chạm đến giới hạn thì lập tức vội vàng quay trở về nhà họ Lưu, bắt đầu tiến hành nghiên cứu và chế tạo thuốc theo phương thuốc kia suốt đêm.

Nhà họ Lý có được phương thuốc nhưng lại không dám dùng, bởi vì thực lực của bọn họ không đủ, một khi để lộ phương thuốc ra ngoài, nhất định sẽ bị những nhân vật lớn uy hiếp, dụ dỗ lấy đi mất, vì vậy, bà cụ nhà họ Lý hy vọng đợi đến khi nhà họ Lý của bọn họ có đủ thực lực rồi thì sẽ dùng phương thuốc này để bay vút lên trời cao, chỉ đáng tiếc là, hiện tại lại để cho nhà họ Lưu chiếm được món hời.

Ông hai Lưu đi suốt đêm để quay trở về, sau đó vội vàng triệu tập tất cả người nhà họ Lưu đến để thương thảo chuyện mở xưởng sản xuất thuốc. Dựa theo ý tứ của ông ta thì chuyện này càng được đẩy nhanh thì càng tốt. Ông ta cũng không dám cam đoan bà cụ nhà họ Lý có giữ lại một chiêu bài riêng nào khác hay không. Nếu như bà cụ nhà họ Lý lại bán ra phương thuốc còn cất giữ lại, vậy thì không phải là nhà họ Lưu ông ta đã để lỡ mất một cơ hội tốt rồi hay sao.

“Em trai, em làm quá đẹp! Đây là cơ hội vàng ngàn năm có một của nhà họ Lưu chúng ta! Chúng ta nhất định phải nắm bắt cho thật tốt!”

“Anh cả, hiện tại không phải lúc để nói đến những chuyện này, lập tức góp vốn, liên hệ địa điểm, chuẩn bị dược liệu, còn phải lập ra một đội ngũ Bác sĩ có chuyên môn tốt nhất nữa! Mọi người đều không được phép ngủ, nhất định phải điều chế được thành phẩm trong khoảng thời gian ngắn nhất, nắm bắt được thế độc quyền, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất đưa sản phẩm ra thị trường!”

“Không thành vấn đề!”

Kế hoạch đã được đặt ra, toàn bộ người của nhà họ Lưu đã được huy động đến đều chia ra hành động.

Sau khi triển khai hoạt động cực khổ như vậy suốt một đêm, ông hai Lưu mệt mỏi quay trở lại biệt thự, dự định sẽ đi đánh một giấc ngủ thật ngon.

Tuy nhiên, vào sáng sớm ngày hôm sau, một tin tức nặng ký được tung ra, khiến cho toàn bộ Giang Thành bùng nổ.

Xưởng điều chế và sản xuất thuốc của Tập đoàn Dương Quang đã thành công nghiên cứu ra một loại thuốc đặc trị dùng để điều trị triệt để bệnh nhồi máu não, đã được cấp bằng sáng chế cấp quốc gial Cùng lúc đó, Tập đoàn Đông Phương do Hàn Long thành lập ra cũng đã chính thức sáp nhập vào Tập đoàn Dương Quang, mà Hàn Long, Chủ tịch cũ của Tập đoàn Đông Phương, nay lại chỉ là Giám đốc sản phẩm nhỏ bé.

Tin tức truyền ra, Giang Thành chấn động.