Thần Y Ở Rể

Chương 78



Chương 78: Bỏ lỡ cơ hội

Hứa Bảo Phúc được đưa đến bệnh viện Thành phố Việt Trì để cứu chữa.

Lam Mỹ Kiều cũng nằm viện.

Người nhà họ Hứa biết được chuyện này, không quản mệt nhọc đường xa chạy đến điều tra tình hình mọi chuyện.

Lam Mỹ Kiều vừa sợ vừa tức, cũng không để ý tình trạng sức khỏe của mình đã vội vàng chạy tới mách lẻo với người nhà họ Hứa, nhưng lại bị Hứa Bảo Phúc cản lại.

“Mẹ, đừng nói cho mọi người trong nhà biết Phan Lâm chính là Chủ tịch Phan của Tập đoàn Dương Quang…’ Hứa Bảo Phúc cả tay lẫn chân băng bó thạch cao cứng đét, thương tích đầy mình yếu ớt nói với mẹ.

“Vì sao chứ?” Lam Mỹ Kiều trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt toàn là hận thù: “Thằng chó đó dám sỉ nhục mẹ con chúng ta đến mức này, sao chúng ta có thể nhẫn nhịn với nó? Mẹ muốn trả thù, mẹ muốn tất cả bọn nó phải chết không có chỗ chôn!”

Lam Mỹ Kiều nghiến răng nghiến lợi nói cứ như sắp nghiến nát hai hàm răng mình.

Nhưng Hứa Bảo Phúc lại lắc đầu.

“Không, mẹ, nếu chúng ta báo cáo chuyện này cho nhà họ Lý, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội trả thù nữa! Bởi vì so với Tập đoàn Dương Quang, so với vị Chủ tịch Phan thần bí kia, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ nhoi không đáng nhắc đến!” Hứa Bảo Phúc yếu ớt nói.

Cả người Lam Mỹ Kiều run lên, đột nhiên bà ta ý thức được điều gì đó: “Con trai, ý của con là… “Nếu dòng họ chúng ta biết chông của Lý Ái Vân chính là Chủ tịch Phan, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ tất cả mọi cách để tạo mối quan hệ với con đ* rẻ tiên kia, mời con ả bước chân vào cánh cửa lớn của nhà họ Hứa chúng ta, một khi con ả thò chân vào rồi thì chắc chắn địa vị sẽ xếp trên đầu trên cổ chúng ta, đến lúc đó coi như chúng †a xong đời rồi, bọn chúng sẽ không cho chúng ta đặt chân vào nhà họ Hứa nữa đâu! Cho nên, chúng ta không chỉ không thể báo cáo với dòng họ, mà còn phải hết sức che giấu tình trạng thương tật của con, mấy hôm nữa người của dòng họ đến thăm thì mẹ cứ nói là chúng ta bị tai nạn giao thông mới rơi vào nông nỗi này, mẹ hiểu chưa?”

“Vậy… Chúng ta không trả thù sao?” Lam Mỹ Kiều nổi giận đùng đùng hỏi lại.

“Không, thù nhất định vẫn phải trả! Nhưng không thể là chúng ta ra tay được.”

Vẻ mặt Hứa Bảo Phúc tràn đầy oán giận, căn răng kin kít nói: “Gọi điện thoại cho cậu Khang đi, con… Có lời muốn nói với anh ta.”

Sau khi về đến nhà, Phan Lâm cố ý để Huỳnh Lam đến giám sát Hứa Bảo Phúc một cách chặt chẽ, đồng thời cùng phái người âm thâm bảo vệ cho Lý Ái Vân, đã kết thù với nhau rồi thì tất nhiên sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Nhưng chẳng mấy chốc, một tin tức năm ngoài kế hoạch của Phan Lâm đã được báo đến.

Hứa Bảo Phúc xảy ra tai nạn giao thông nên nhập viện rồi! Đây là tin tức vừa nhận được từ nhà họ Hứa, Phan Lâm nghe một chút đã hiểu ý tứ trong đó.

“Xem ra Hứa Bảo Phúc vẫn chưa chịu buông xuôi đây mà.”

Ánh mắt Phan Lâm lại tối tăm thêm vài phần, chút ý lạnh nhỏ nhoi dập dờn trong mắt anh.

Không bao lâu sau đã đến lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Hứa, đến lúc đó sẽ kết thúc chuyện này ở nhà họ Hứa luôn cho xong.

Trở về nhà, Phan Lâm nói với Lý Ái Vân rằng Hứa Bảo Phúc sẽ không dám quấy rối cô nữa, lúc bấy giờ Lý Ái Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cảm ơn anh.”

“Đều là vợ chồng với nhau bao lâu rồi, cảm ơn cái gì mà cảm ơn?” Phan Lâm lắc đầu.

Vợ chồng với nhau bao lâu ư? Nhưng rõ ràng…

Nghĩ tới việc Phan Lâm đã đứng ra vài lần rồi, Lý Ái Vân chỉ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lấy hết dũng cảm nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Phan Lâm.

Phan Lâm hơi sững sờ.

“Đêm nay anh có thể ngủ ở phòng của tôi.” Từ gò má đến vành tai Lý Ái Vân đều đỏ ng, cô nói.

“Thật sao?”

“Nhưng chỉ được nằm trên sàn nhà.”

Bỗng nhiên Lý Ái Vân nghiêm túc nói một câu, sau đó cô bước vội vào phòng, đóng cửa lại rồi tựa lưng vào tường thở dốc phì phò, mặt mũi đã đỏ bừng như ai đốt lò sưởi.

Phan Lâm xoa mũi một chốc, cuối cùng vẫn thiếp đi trên ghế sô pha như trước.

Lý Ái Vân trong phòng thất vọng không thôi.

“Đồ ngốc!”

Sáng sớm hôm sau, Phan Lâm đến công ty một chuyến để tổ chức hội nghị, giao đơn thuốc trị bệnh viêm mũi cho Hàn Long.

Hàn Long run rẩy nhận lấy đơn thuốc, cả người cũng không đứng vững nổi nữa.

Xế chiều hôm đó, một tin tức khiến cả thế giới chấn động bắt đầu truyền ra từ Giang Thành.

Thuốc mới chữa bệnh viêm mũi của Tập đoàn Dương Quang có bước tiến triển đột phá, gần đây được kỳ vọng sẽ cho ra đời phương pháp chữa trị tận gốc bệnh viêm mũi.

Ngay khi tin tức này vừa bùng nổ, tất cả bệnh nhân viêm mũi trên khắp mọi miền thế giới đều sục sôi.

Một lần nữa Tập đoàn Dương Quang lại trở thành mục tiêu theo đuổi của những người làm việc trong mảnh truyền thông báo chí.

Hàn Long đã bắt đầu chuẩn bị để công ty tung ra thị trường.

Công ty của Lý Ái Vân cũng có những bước phát triển đáng kể, không còn sự quấy phá của Hứa Bảo Phúc nữa, tất cả mọi chuyện đều diễn biến rất suôn sẻ.

Cứ như thế mãi cho đến cuối tháng, tới gần ngày tổ chức lễ mừng thọ cho ông cụ nhà họ Hứa, cả nhà này mới được nhàn rỗi đôi chút.

Một nhà bốn người ngồi lên xe taxi di chuyển về trung tâm thương mại, muốn đi chọn quà để tặng cho ông cụ nhà họ Hứa trong lễ mừng thọ.

Lý Giang không có ý kiến gì, Hứa Ngọc Thanh nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi chọn chút đồ trang sức để tặng, không cần có cái gì mới lạ, chỉ cần nhìn quý giá là được.

Bà cũng không trông mong chuyến đi này có thể khiến người nhà họ Hứa coi trọng mình, dù sao bây giờ bà đã bị người nhà họ Hứa gán cho tội danh tên trộm rồi, bà chỉ hy vọng mình còn có thể đứng trong nhà họ Hứa, tiếp tục xem như người nhà họ Hứa.

Phan Lâm thì dẫn Lý Ái Vân đi dạo trung tâm thương mại, đi qua mấy cửa hàng mà vân chưa vừa lòng với món đồ nào.

Lý Ái Vân càng lúc càng buồn rầu.

Đúng lúc này, hai mắt Phan Lâm lại sáng lên, anh mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi dạo ở khu phố đồ cổ đi.”

“Khu phố đồ cổ sao?”

“Tôi nghe nói các cụ lớn tuổi thường thích tranh chữ, tặng mấy món đồ tầm thường chi bằng tặng những bức tranh có giá trị văn hóa và lịch sử? Chúng ta đến khu phố đồ cổ, dạo chốc lát rồi chọn vài bức tranh đáng giá chẳng phải hay hơn sao?”

Phan Lâm cười nói.

“Nhưng mà… Chúng ta cũng đâu am hiểu đồ cổ như tranh chữ các loại, tôi nghe nói chỗ này làm ăn dọa khách lắm, không cẩn thận sẽ bị chém giá cắt cổ, chúng ta… Thôi được rồi…” Lý Ái Vân chần chừ một lúc mới nói.

“Chúng ta cũng không đi mua hàng thật chính chủ, giá cả phù hợp và hình thức dễ nhìn là được.”

“Ừm, cũng được, vậy thì đi xem chút.” Lý Ái Vân vẫn hơi cẩn thận thái quá.

Ngược lại Phan Lâm lại không quan tâm lắm, thoải mái bước chân vào khu phố đồ cổ.

Phải nói là ở đây khá sôi động, nhưng đa số những người đến đây đều là mấy người già và trung tuổi, cơ bản là nhóm thanh niên cũng ít chú ý tới những món đồ thế này.

Hai người nhìn ngó trái phải một hồi, như nhà quê lên tỉnh thăm thú phố phường.

Lý Ái Vân tỏ vẻ rất tò mò, nhưng cô đã bị một vài người chú ý tới.

Dù sao cô cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, muốn không chú ý cũng khó lắm.

“Chào cô gái, muốn mua tranh không? Tôi có bút tích chuẩn hàng của Nguyễn Tuân đấy nhé, bảy mươi triệu một bức thôi.’ Một người có vẻ ngoài xấu xí ghé lại nhỏ giọng mời chào.

Lý Ái Vân vội vàng lắc đầu.

Không thích tranh của Lý Nhân Tông à? Vậy của Nguyễn Trung Ngạn thì sao? Hay là Lý Bảo Cung? Cũng không thích à, chỗ tôi còn có tranh của Lê Lợi đấy, tất cả chỉ có giá một trăm triệu thôi… Vẫn chê đắt à? Thế thì mười triệu thôi… Nếu không thì trả tôi một triệu cũng được…”

Lý Ái Vân bị người đàn ông kia dọa sợ đến nỗi da đầu tê rần, vội vàng túm lấy cánh tay Phan Lâm kéo anh đi nhanh.

Phan Lâm cười khổ không thôi.

Cho đến khi ánh mắt Phan Lâm rơi vào bức tranh được treo trước cửa một cửa hàng.

Anh nhìn chăm chú vào bức tranh đó một hồi lâu, nhìn mãi ngắm mãi.

“Ông chủ, bức ‘Chữ Trấn biên cương của Lê Lợi có giá bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm năm mươi triệu.” Một người nhô đầu từ trong cửa hàng ra rồi lớn tiếng trả lời.

“Ba trăm năm mươi triệu?” Lý Ái Vân giật nảy mình.

“Chém giá cắt cổ quá, rõ ràng cái này là bản mô phỏng, thế mà bán giá ba trăm năm mươi triệu ư!”

“Ai cũng biết bức “Chữ trấn biên cương”

của Lê Lợi đã thất lạc từ lâu rồi, tất cả các bức được bán trên thị trường đều là sản phẩm mô phỏng lại, giá thị trường chỉ rơi vào khoảng mấy triệu hoặc chục triệu là cùng, ông chủ lòng dạ tham lam độc ác như ông thế mà nổ giá ba trăm năm mươi triệu với khác, đúng là không nên cắt cổ người ta quá đáng mài”

“Đúng thế!”

Người đi ngang chỉ trỏ không ngừng.

Ông chủ nghe xong thì nổi giận đùng đùng, nhảy ra quát: “Mấy người thì biết gì chứ? Bức tranh này của ông đây mà là bức tranh bình thường sao? Đây chính là bản mô phỏng hoàn hảo nhất trên thị trường hiện này, nghe nói chẳng khác biệt tí nào với bản gốc đã thất lạc, ông đây bán ba trăm năm mươi triệu thì có gì là quá đáng chứ.”

“Thôi dẹp đi, ông đã được tận mắt chiêm ngưỡng bức tranh gốc chưa? Mà ông dám nói là bức này chẳng khác biệt tí nào so với bản gốc đã thất lạc?”

“Xía!”

Người qua đường góp miệng chửi rủa.

“Cút xéo ngay cho tao, một lũ nhà nghèo không có tiền mua nổi bức tranh, nhanh cái chân cút cho khuất mắt tao!”

Ông chủ nổi giận quát ầm ï.

“Ông chủ, gói bức này lại cho tôi.” Đúng lúc này, Phan Lâm nói một câu.

Câu này vừa phát ra thì mọi người đứng đó đều im lặng hơn hẳn.

Mọi người đồng loại nhìn qua Phan Lâm, ai cũng nhìn anh như nhìn quái vật.

Ông chủ mừng rỡ như điên, vội la lên: “Được! Có ngay! Cậu này, tôi gói kỹ cho cậu ngay và luôn nhé!”

“Phan Lâm, anh làm gì thế?” Lý Ái Vân cuống quít gọi ông ta lại: “Ông chủ, anh ấy nói đùa thôi, chúng tôi không mua đâu, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy…”

“Đừng nghe cô ấy nói bừa, ông chủ, ông cứ gói kỹ cho tôi, tôi có đủ tiền.” Phan Lâm nói.

“Anh điên rồi sao? Anh đào đâu ra nhiều tiền như vậy mà trả người ta chứ?” Lý Ái Vân vừa tức vừa sợ.

“Em nhớ không? Lúc trước tôi đã chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Huỳnh, được ông cụ tặng cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, trong tấm thẻ đó có mấy trăm triệu.”

“Thế nhưng mà…”

“Không sao, ba trăm năm mươi triệu mua bức tranh này rất đáng.” Phan Lâm cười nói.

Lý Ái Vân chần chừ một lúc, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Chẳng tốn bao lâu thời gian thì bức tranh chữ đã được gói kỹ lại, giao tới tay Phan Lâm.

Phan Lâm lại mở ra nhìn thoáng qua, nhếch miệng lên rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Đúng lúc này, có một giọng nói già nua vang lên từ bên cạnh.

“Anh bạn trẻ, bức ‘Chữ Trấn biên cương”

này của anh… Có thể cho ông già tôi đây mượn ngắm chút được không?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phương hướng phát ra giọng nói, lập tức nháo nhác ngạc nhiên kêu lên.

“Chuyên gia Thích?”

“Là cái vị chuyên gia nổi tiếng chuyên giám định đồ cổ trên TV sao?”

“Trời ơi, sao ông ta lại xuất hiện ở đây?”

Tất cả mọi người liên tục cảm thán ngạc nhiên.

Ông chủ cũng rất kinh ngạc.

“Được thôi.”

Phan Lâm mang bức tranh ra cho ông ta xem.

Chuyên gia Thích nhận tranh rồi lại cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn, chốc lát sau, ông ta ngẩng đầu nóng vội nhìn về phía Phan Lâm, run rẩy hỏi: “Anh bạn trẻ, bức tranh này của cậu… Có bán không?”

“Tôi trả giá một tỷ rưỡi.”

“Không bán!”

“Ba tỷ.”

“Không bán!”

“Mười tỷ.”

“Thưa ông, tôi không có ý định bán lại bức tranh này, ông cũng không cần ra giá nữa đâu.” Phan Lâm nói.

Nào có thể đoán được, anh vừa nói dứt câu này thì vị chuyên gia họ Thích kia đã bất ngờ quỳ sụp xuống đất, gào khóc ăn vạ rồi liên tục đấm ngực dậm chân: “Bỏ lỡ cơ hội! Bỏ lỡ cơ hội rồi!”

Những gì vừa xảy ra khiến mọi người có mặt tại đó đều ngơ ngác, không hiểu gì.