Tiêu rồi tiêu rồi, hỏng bét thật rồi. Trong đầu Tây Vương không biết phải làm thế nào chỉ biết hoảng loạn gọi điện thoại cho tỉnh Tâm Hợp thông báo một tiếng, lòng bàn tay của ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mấy trăm năm qua, Tây Giới và Bắc Giới cứ như nước với lửa, khó mà hòa hợp được. May mà có sự áp chế của tỉnh Tâm Hợp, vì thế Tây Giới và Bắc Giới đều tự lo chuyện của mình, nước sông không phạm nước giếng.
Hôm nay nước sông chảy ngược vào nước giếng, thậm chí vũng nước biển cũng trực tiếp đổ vào Tây Giới luôn rồi.
“Xảy ra chuyện rồi, những người còn sống các người mau chóng đến đây.” Tây Vương báo tin, từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn dài trên trán của ông ta: “Mau tới đây, mau tới đây đó, Trần Gia của phái Thiên Đao đến Tây Giới rồi!”
“Cái gì!”
“Đến Tây Giới làm cái gì? Nếu chỉ bởi vì ba vị chiến thần của Tây Giới đánh bại Lục Thiên Huyền thì có phải là hơi quá rồi không. Các chiến thần giao đấu với nhau là chuyện bình thường mà, tôi cũng nghe nói ba người đánh một người là bỉ ổi, nhưng bảo Thiên Đao đến đây cũng hơi quá đáng rồi đó?”
Mọi người chỉ biết Thiên Đao là bậc thầy của các bác sĩ Bắc Giới. Nhưng mọi người không biết Thiên Đao còn là bậc thầy mạnh nhất của Bắc Giới, trong vô số nội các bao gồm Dược Vương điện, Thiên Vương điện, Sát Thần điện và các phân điện khác. Thiên Đao rất mạnh, lúc trước khi Trần Hạo Hiên bắt đầu thành lập, mượn chữ Thiên trong Thiên Đao với hàm nghĩa là thiên hạ!
Chưa đến mười phút sau, nguyên cả tỉnh Tâm Hợp đã loạn cả lên như một mớ hỗn độn.
Trần Hạo Hiên đi đến cửa nhà họ Nhan, tâm trạng vô cùng nặng nề, nói với Tây Vương: “Giúp tôi xử lý tốt chuyện của nhà họ Nhan, cảm ơn.”
Mặc dù Tây Vương muốn ngăn Trần Hạo Hiên nhưng ông ta vẫn không ngừng gật đầu.
Tỉnh Hà Bảo đã một lần treo áo choàng đen ở thành phố Ninh Hạ, ông ta không muốn ở thành phố Giang Châu lại treo nó lên một lần nữa.
Sau khi Trần Hạo Hiên đi, lập tức nói với Hồng Thanh Vũ: “Điều tra đi, điều tra rõ cho tôi, có bao nhiêu người muốn máu trên người của bé Hạt Tiêu.”
Vào lúc này Trần Hạo Hiên chỉ muốn nhìn thấy bé Hạt Tiêu. Những tủi nhục mà con bé phải gánh chịu toàn bộ đều do mình anh mà ra.
Hồng Thanh Vũ lập tức đi điều tra, ngay sau đó trên khuôn mặt của Hồng Thanh Vũ đã chảy đầy mồ hôi.
“Trần Gia, số lượng rất nhiều! Tin này từ Tây Giới truyền đến, anh cũng biết Tây Giới là vùng đất hoang mãng, ở đó có rất nhiều tin tức ngầm…”
Trần Hạo Hiên nói thẳng: “Vậy thì bắt hết những người tung tin tức ngầm đó lại, nghiêm hình tra tấn, bắt buộc phải hỏi cho ra mới thôi!”
Hồng Thanh Vũ cam đoan nói: “Tôi nhất định sẽ điều ra được.”
Trần Hạo Hiên ngồi vào trong xe, tự mình lái xe đi tìm bé Hạt Tiêu và Phương Hy Văn.
Hôm nay bọn họ vẫn còn ở nhà họ Thẩm.
Sau khi đến nhà họ Thẩm, Trần Hạo Hiên phát hiện Phương Hy Văn đi ra ngoài xem địa chỉ của cửa hàng, khảo sát thực địa. Thẩm Mộng Thần đi cùng với Phương Hy Văn, nhà họ Thẩm chỉ có Vương Đào ở bên bé Hạt Tiêu.
Nhìn thấy bố trở về, bé Hạt Tiêu chạy thẳng tới ôm lấy Trần Hạo Hiên.
“Bố về rồi, bố chơi trò chơi với con được không, dì cứ bắt nạt con, còn nói con ngốc nữa, hứ.” Hạt Tiêu bĩu môi, tỏ vẻ ủy khuất.
Nhưng cô bé phát hiện, Trần Hạo Hiên không hề nói chuyện mà đang khóc.
Bé Hạt Tiêu tưởng mình làm sai chuyện gì, dùng đôi bàn tay nhỏ của mình giúp anh lau đi những giọi nước mắt trên mặt, nói: “Bố đừng khóc, bố đừng khóc được không? Có phải bố mệt rồi không, đều do Hạt Tiêu nghịch ngợm, Hạt Tiêu không cần bố chơi với con nữa đâu, bố đi nghỉ đi ạ. Hạt Tiêu đi lấy nước nóng cho bố ngâm chân cho khỏe nhé, Hạt Tiêu quả nhiên rất ngốc, bố phải lo kiếm tiền nuôi gia đình, thế mà bố về nhà, Hạt Tiêu còn đòi bố chơi với Hạt Tiêu.”