Thần Y Thánh Thủ

Chương 228: Vàng chuông, xanh vỏ dưa



-Cứ lau trước đi!

Hoàng Hải cũng do dự định mở luôn, sau mấy giây, mới nhẹ giọng nói.

Ông chủ Lục không nói gì, đem qua giá mài bên cạnh, giúp Hoàng Hải cố định lại nguyên liệu thô.

Xung quanh giờ đã có mấy chục người xem, lúc mở đá là như vậy, lúc đầu không nhiều người lắm, chỉ cần bắt đầu mở rồi, người ta chắc chắn sẽ chạy sang xem.

Nếu mở tăng, hoặc đại tăng, thì người xem sẽ càng nhiều, ai cũng thích cảm giác kích thích của mở tăng.

Lau đá, tức là mở nguyên liệu thô thông qua mài đá, đây cũng là một cách mở đá, nhưng chậm hơn so với mở trực tiếp, điểm lợi là có thể bảo vệ được phỉ thúy nhiều hơn, đỡ lãng phí.

Một dao kia của Hoàng Hải cắt xuống vị trí bên cạnh nguyên liệu thô, cũng là cắt đi lớp vỏ, vị trí này xuất hiện tầng sương trắng, bên trong có khả năng mở ra phỉ thúy tốt rất cao.

-Anh bạn, tôi cảm thấy, tầng sương này không dày lắm, người này cứ lau trước là ổn rồi, anh nhìn đi, sắp có màu xanh rồi!

Chàng thanh niên đứng bên cạnh Trương Dương vui vẻ giới thiệu với hắn.

Trương Dương tiện tay kéo người này, không ngờ lại gặp phải người nói nhiều, không chỉ giải thích vấn đề Trương Dương chủ động hỏi mà còn nói cả rất nhiều điều Trương Dương không hề hỏi tới.

-Tôi tin vào phán đoán của anh, sắp có màu lục rồi!

Trương Dương nhếch miệng cười cười, lời nói của hắn càng làm chàng thanh niên thêm phấn khích.

-Tin tôi là đúng rồi, đừng tháy tôi còn trẻ nhé, tôi đã chơi ba năm rồi,đã mua hai ba chục ngàn tiền nguyên liệu thô đấy, toàn bộ tiền lương mấy năm nay đều dùng để mua nó đấy!

Người thanh niên này vô cùng hăng hái, còn nói với Trương Dương, anh ta đã mua những nguyên liệu thô gì.

Trương Dương nghe anh ta nói, còn bản thân chẳng hề nói gì, có một thính giả như Trương Dương, anh ta càng nói nhiều hơn, giống như đang kể khổi với Trương Dương, có loại nguyên liệu thô đáng lẽ anh ta sẽ không bị lỗ đâu, đáng tiếc anh ta lại không mua, để người khác mua mất, kết quả lại lời đậm.

Nghe anh ta nói nhiều như vậy, Trương Dương rốt cuộc cũng hiểu hết.

Người thanh niên này mấy năm nay quả đã mua không ít, như những gì anh ta đã nói, cũng phải hai ba chục ngàn, đáng tiếc là không thắng được nhiều, nghiêm chỉnh mà nói thì coi như cũng có lỗ một tí.

Hôm nay trong tay anh ta cũng có một nguyên liệu phỉ thúy, màu sắc không quá tốt, giá trị cũng không cao, bình thường anh ta toàn mua mấy nguyên liệu thô giá rẻ, mở được phỉ thúy là tốt lắm rồi.

Nhiều khi, mở ra toàn là gạch, như vậy là phải bồi thường nhiều nhất.

Cái gọi là gạch, tức là bên trong không có gì, chỉ có một tảng đá, không có chút phỉ thúy, dĩ nhiên sẽ không có chút giá trị nào.

-Có màu xanh, ra màu xanh rồi!

Có người đột nhiên kêu lên, Hoàng Hải đang cẩn thận lau đá cũng ngừng lại, ông chủ Lục cuống quýt rửa cửa sổ, chỗ ông chủ Lục lau quả nhiên hiện ra màu xanh nhạt.

-Có màu xanh, tăng rồi, chúc mừng anh Hoàng tông!

-Cảm ơn, cảm ơn!

Ông chủ Lục chúc mừng Hoàng Hải, vẻ mặt Hoàng Hải tươu cười, ra màu xanh tức là nguyên liệu thô lại tăng, tăng nghĩa là kiếm được tiền, kiếm được tiền thì e là chẳng ai mà buồn cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Được rồi, anh nói đúng rồi, nhanh như vậy đã ra màu xanh rồi!

Trương Dương quay đầu lại, cười nói với người thanh niên kia, trên mặt người thanh niên lộ vẻ đắc ý, tiếp tục nói:

-Đó là đương nhiên, tôi đã tự tay mở biết bao nhiêu nguyên liệu thô, thấy qua cũng nhiều, chỉ cần tôi nhìn qua nguyên liệu thô, căn bản có thể phán đoán được đại khái, tôi có nhãn thần mà!

Người thanh niên nói xong, ngẩng đầu nhìn vào trong.

Quả thực hiện tại anh ta đang rất vui, chỉ là phá đoán đúng thôi mà anh ta cũng vui như người mở đá là anh ta vậy.

Những người khác xung quanh đều bàn luận, đoán bên trong là cái gì, sẽ là phỉ thúy dạng nào?

-Đúng, anh có nhãn thần!

Trương Dương cười nói, không hề đả kích chàng thanh niên kia.

Kỳ thực sớm biết, chàng thanh niên này chơi đổ thạch thua nhiều thắng ít, chẳng qua chỉ có bản lĩnh mồm mép thôi.

Những người ở đây có đủ các ngành nghề, có nhiều người miệng lưỡi rất hay, nói giỏi nhưng không làm được, tuy nhiên người thanh niên này hiểu biết nhiều hơn Trương Dương, dù sao cũng giải thích cho Trương Dương nhiều thứ, lại giới thiệu thêm nhiều thứ, người ta giúp mình, có qua có lại mới toại lòng nhau, cái này Trương Dương hiểu, nên hắn cũng nói vài câu dễ nghe.

Quả nhiên, câu nói của Trương Dương khiến anh ta nở nụ cười, tiếp tục giới thiệu với Trương Dương, giống như anh ta là một đại sư đổ thạch vậy.

-Xanh vỏ dưa, là xanh vỏ dưa!

Có người kêu lên, anh ta lại dừng lại, ông chủ Lục giúp anh rửa cửa sổ.

-Màu xanh của xanh vỏ dưa không đều, hơn nữa trong màu lục còn điểm màu xnah lá, độ trong suốt không cao, khối trước mắt cậu, không phải cũng vậy sau, đây là xanh vỏ dưa!

Người thanh niên thoáng nhìn, sau đó giải thích cho Trương Dương đang đứng bên cạnh.

Có anh ta ở đây, Trương Dương biết thêm được rất nhiều thứ căn bản, coi như anh ta đang phổ cập xóa mù chữ cho Trương Dương, giúp Trương Dương biết được rất nhiều thứ trước đây không biết

Trương Dương trước kia hành nghề y, tiếp xúc với đổ thạch không nhiều, cũng không điên cuồng đổ thạch, nên không hiểu gì nhiều về thứ này.

-Đúng, chính là như vậy, khối nguyên liệu thô này thế nào, tăng tốt không?

Trương Dương gật đầu, nghe anh ta nói nhiều như vậy, khiến Trương Dương cũng hiểu được một chút.

Người thanh niên suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói:

-Cũng được, xanh vỏ dưa không phải tốt lắm, nhưng cũng khá được, coi như anh ta không phải đền tiền rồi!

Không đền tiền, vậy là được rồi.

Trương Dương cũng không muốn Hoàng Hải phải đền tiền, dù sao Hoàng Hải cũng là người của mình, bọn họ cùng nhau đến đây mà.

-Đúng rồi, tôi cũng có mua một tảng, anh xem giúp tôi được không?

Trương Dương hơi động lòng, chỉ vào khối nguyên liệu thô dưới chân mình, nói với người thanh niên.

-Đây là của cậu? Được, để tôi xem cho cậu.

Người thanh niên nhẹ giọng nói, nói xong cúi người ôm khối nguyên liệu thô lên.

Kỳ thực tảng đá này cậu ta sớm đã thấy, cũng biết nó thuộc về Trương Dương, chỉ có điều Trương Dương không nói, bản thân anh ta cũng ngại đề cập.

Cũng có thể nói, anh ta vốn đang đợi Trương Dương hỏi tới, để anh ta có cơ hội bình phẩm, cho thấy trình độ cao siêu của mình, để Trương Dương càng thêm khâm phục mình.

-Tảng này của cậu cũng được, nhưng bề ngoài không tốt lắm...

Rất nhanh, người thanh niên nói, anh nói rất nhiều nhưng tóm lại rất đơn giản, ý là tảng nguyên liệu thô của Trương Dương khả năng lỗ rất cao.

-Vàng chuông, lại tăng rồi, Hoàng tổng, chúc mừng anh!

Anh ta vừa nói xong, ông chủ Lục đã kêu lên, toàn bộ khối nguyên liệu của Hoàng Hải đã được lau xong, mọi người cũng đều thấy được phỉ thúy phía sau ô cửa.

Vàng chuông, xanh vỏ dưa, người thanh niên kia đang nói với Trương Dương, lập tức dừng lại, nhìn vào trong với ánh mắt hâm mộ.

Tăng, đây chắc chắn là tăng, Hoàng Hải cười không thấy mắt nữa, tảng đầu tiên vừa mở đã tăng, e là chẳng có ai là không vui mừng cả.

-Vàng chuông, xanh vỏ dưa, tảng của anh ấy tăng bao nhiêu?

Trương Dương cũng bu lại, cái khác hắn không biết, nhưng màu sắc căn bản nhất hắn cũng có biết, kiếp trước hắn cũng có đeo phỉ thúy thành phẩm mà.

Giá cả phỉ thúy, hắn cũng có hiểu biết nhất định, chỉ là chưa trực tiếp tiếp xúc với nguyên liệu thôi.

-Tăng mạnh, tôi không biết anh ta mua tảng này bao nhiêu, nhưng giờ giá trị ít nhất cũng năm sáu chục rồi!

Vàng chuông, xanh vỏ dưa, biểu hiện như vậy cũng coi như khá tốt, có rất nhiều chỗ cần nguyên liệu phỉ thúy như vậy.

Mấy năm nay giá cả phỉ thúy tăng khá tốt, giá phỉ thúy nhiều nơi đều tăng, nhiều người đều xem trọng ngành nghề này, ngoài ra người có tiền cũng nhiều hơn, kéo theo tiêu phí gia tăng, nâng giá cả của phỉ thúy lên cao.

-Tôi biết, khối này mua hai sáu ngàn, giờ kiếm được gấp đôi rồi!

Trương Dương lặng lẽ gật đầu, 26 ngàn, chẳng mấy chốc đã thành năm sáu chục, tốc độ tăng quả thực tương đối nhanh.

Chẳng trách lại nhiều người si mê đổ thạch, dựa vào đổ thạch làm giàu trong một đêm không phải là không được.

Tuy nhiên, Trương Dương hiểu, người thua cược nhiều hơn số người một đêm phất lên nhiều.

-Ông chủ, tôi mua tảng này năm chục, thế nào?

-Năm chục ít quá, thế nào cũng được năm lăm ngàn, viên đá to như vậy, làm một chiếc vòng tay chắc chắn không thành vấn đề!

-Tôi trả năm lăm ngàn!

Xung quanh có nhiều người đưa ra giá mua nguyên liệu thô của Hoàng Hải, hành vi ra giá của họ khiến Trương Dương kinh ngạc.

Cuối cùng vẫn là người thanh niên bên cạnh giải thích cho hắn.

Nguyên liệu thô đổ thạch chưa mở đến cùng thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, trước tăng, nhưng sau đó có thể giảm, cho nên trong quá trình mở đá, nếu cảm thấy không chắc chắn có thể bán nguyên liệu thô đi.

Nguyên liệu thô bán đi, sẽ xem hiệu quả mở ra để định giá, ai mua về đồng nghĩa với phiêu lưu, nếu như anh ta tiếp tục mở tăng, sẽ kiếm được thêm tiền, nếu như mở giảm, sẽ lỗ.

Cho nên mới có người mở được một nửa thì ra giá, người ra giá phần lớn đều nhắm mua tảng đá, muốn gánh vác trách nhiệm tiếp tục phiêu lưu.

-Vốn có một lần tôi cũng mở ra vàng chuông, có người trả tôi 100 ngàn, tôi không bán, cuối cùng giảm, bán được có 5 ngàn!

Người thanh niên lại nói, trên mặt có một tia ảo não.

100 ngàn ở thời đại này không phải con số nhỏ, cho dù là Hỗ Hải, một trăm ngàn cũng có thể mua được một căn phòng nhỏ.

Đáng tiếc anh ta không bán, cuối cùng giảm, giá trị của cả tảng nguyên liệu thô nhanh chóng hạ, 100 ngàn thành 5 ngàn, người thanh niên suýt chút nữa hộc máu, chuyện này trở thành chuyện khiến anh ta ân hận cả đời.

-Không bán, không bán, tôi tự mở, tôi cần dùng!

Bên kia, Hoàng Hải đang không ngừng lắc đầu, khoát tay, lần này anh ta tới đây chơi, còn muốn tìm một nguyên liệu phỉ thúy thích hợp đem về tự gia công, sau đó làm quà tặng cho thầy mình.

Hiện nay khối nguyên liệu của anh ta không nhỏ, nếu bên trong có nhiều phỉ thúy, có thể làm một vật trang trí, tuy rằng phỉ thúy không đạt được chất lượng như mong muốn, nhưng chí ít cũng có cái để dự phòng.

Lúc này, anh ta thực sự không có ý định bán tảng nguyên liệu thô này đi.