Thần Y Thánh Thủ

Chương 37: Không hề vui mừng, ngạc nhiên



Viện Y học rất gần của phía Đông, nhưng Trương Dương vẫn đưa Mễ Tuyết đến Khoa Toán học trước, rồi mới trở về Viện Y học

Lúc hắn và Mễ Tuyết đến trước giảng đường, vô số ánh mắt nhìn Trương Dương đầy đố kị, như muốn ăn tươi nuốt sống, Mễ Tuyết là hoa khôi của Khoa Toán học, không biết là có bao nhiêu người thầm mong trộm nhớ, lúc này lại thấy có một nam sinh đưa cô ta vào trường, chắc chắn khiến nhiều người không khỏi đố kị.

Rất nhiều người ghen tị muốn được thay Trương Dương đứng bên cạnh Mễ Tuyết.

- Anh không cần phải tiễn đâu, em tự đi lên cũng được

Đi đến cửa, Mễ Tuyết ghé ghé đầu xuống, nói nhỏ một câu, cũng may mà đôi tai của Trương Dương rất tốt, tuy nhiên chưa chắc là hắn đã nghe rõ được điều cô nói là gì.

- Vậy thì tốt rồi, nhưng nếu có chuyện gì, em nhất định phải liên lạc với anh ngay tức khắc, nhớ đấy nhé!

Trương Dương nẩng đầu nhìn, mới dặn dò nhẹ nhàng một câu, trong lòng hắn tự nhắc thầm, đương nhiên là do cái nhiệm vụ chết tiệt kia.

Mễ Tuyết không biết điều đó, câu nói của Trươg Dương khiến cho mặt cô nàng lại ửng đỏ, cô ta xem nhưng lời nói này biểu lộ sự quan tâm, trân trọng của Trương Dương, điều này khiến cho cô có một cảm giác rất ngọt ngào

Sự ngọt ngào nhè nhẹ lan tỏa trong lòng, tim Mễ Tuyết đập nhanh hơn, đột nhiên cô cảm thấy không nỡ rời Trương Dương.

- Hãy nhớ lời anh nói, anh đi đây.

Trương Dương nói, nói xong thì quay người đi, nhìn theo bóng dáng Trương Dương, trong lòng Mễ Tuyết cảm thấy thoáng buồn.

Mãi đếm khi Trương Dương rẽ ngoặt, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Mễ Tuyết mới nở nụ cười, quay người đi về lớp học. Rất nhanh, đám thanh niên mới lớn nghĩ ngay đến việc tìm cách tiếp cận Mễ Tuyết, cũng may cô nàng cũng đã có kinh nghiệm ứng phó với việc này, từ từ xua đuổi hết những người này.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà buổi học đã kết thúc.

Trương Dương ngày càng quen với cuộc sống hiện tại, cũng ngày càng thích nó, mất đi mới thấy thật đáng quý, lúc quay trở lại vườn trường, hắn mới hiểu rằng trước kia hắn đã quá lãng phí cuộc sống sinh viên.

Bây giờ, hắn rất hối hận vì không thể bắt đầu lại từ đầu.

Cả ngày, ngoài giờ học, Mễ Tuyết đều gặp Trương Dương, cả Hồ Hâm, Tiểu Bảo, Cố Thành, Nam Nam cũng ở đó, trải qua những chuyện mấy ngày nay, tình cảm giữa mấy người họ ngày càng tốt hơn.

Lúc chiều, khi đơn xin gia nhập Hội sinh viên của Mễ Tuyết và Cố Thành đến tay Chu Dật Trần, nhìn thấy tờ đơn xin gia nhập của Mễ Tuyết ban đầu Chu Dật Trần vô cùng sửng sốt, sau đó y tỏ ra phẫn nộ.

Chu Dật Trần từng mời Mễ Tuyết tham gia Hội sinh viên, nhưng đã bị cô từ chối.

Đích thân Chủ tịch Hội là y ngỏ lời mời mà lại bị bẽ mặt, Trương Dương chẳng qua chỉ là Trưởng bộ phận đối ngoại, lại có thể mời được Mễ Tuyết, điều trái ngược này khiến y không thể chấp nhận được.

Điều này cũng khiến cho sự oán hận trong lòng y càng dâng lên mãnh liệt hơn.

Mặc dù là oán giận, Chu Dật Trần sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm khó Trương Dương, cũng sẽ không có ý kiến gì về lá đơn xin gia nhập Hội sinh viên của Mễ Tuyếtvà Cố Thành, đồng ý ngay. Việc Trương Dương được quyền trực tiếp tuyển người đã được thông qua trong cuộc họp rồi, chuyện đã được thông qua, Chu Dật Trần lại đi ngăn cản thì mọi người sẽ nghĩ y là kẻ nhỏ mọn, hơn nữa sẽ dẫn đến sự phản đối của Trương Dương.

Hơn nữa, nói một đằng làm một nẻo là việc tối kỵ đối với người lãnh đạo, điều này sẽ làm mất lòng nhiều người.

Chỉ sau một ngày, Mễ Tuyết và Cố Thành đã ra nhập thành công Hội sinh viên, trở thành thành viên Bộ phận đối ngoại của Hội sinh viên, nhưng ở Hội sinh viên chỉ có một văn phòng cô lập, chủ yếu là do công việc đặc thù của họ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, lúc đang dọn dẹp, sắp xếp lại văn phòng, cả Mễ Tuyết và Cố Thành đều rất phấn chấn, cảm thấy rất vui sướng.

Cố Thành vui mừng phấn khởi là vì mình đã được gia nhập vào Hội sinh viên, còn Mễ Tuyết chỉ đơn thuần là càng có nhiều thời gian ở bên Trương Dương thì càng vui, nguyên do của hai người khác nhau, nhưng tâm trạng của họ lại giống nhau.

Sau khi đi một vòng Hội sinh viên, Trương Dương mới đưa Mễ Tuyết và Cố Thành rời đó, hắnkhông hứng thú lắm với Hội sinh viên. Nếu không phải là mong muốn của "cơ thể nguyên bản" thì hắn tuyệt đối sẽ không ở lại Hội sinh viên làm gì.

- Trương Dương!

Vừa bước ra khỏi Hội sinh viên, gặp ngay mấy người có vẻ đang rất hưng phấn đi tới, người đứng ngay gần đó chính là Chủ nhiệm khoa Phụ sản của Tam viện Vương Quốc Hải.

Sau khi lấy được chữ ký của Viện trưởng vào các thủ tục, còn phải đi một lượt một số nơi khác, Vương Quốc Hải đi một cách nhanh nhất, trong một buổi sáng mà tất cả các thủ tục đã hoàn tất, hoàn thiện xong hết các thủ tục, hắn cũng không ngờ là đã đến trưa, sau khi ăn uống qua loa mấy thứ linh tinh thì đến ngay trường Đại học Trường Kinh.

Thái độ của Trương Dương khi đó, cùng với sự tán dương không ngừng của Ngô Hữu Đạo, khiến ông ta muốn cho Trương Dương nhập viện ngay lập tức.

- Bác sĩ Vương, làm sao ông biết tôi ở đây?

Trương Dương nhíu mày, nói dứt câu, hắn cũng vừa hiểu ra tại sao lại vậy.

Lúc mới rời khỏi viện, hắn thực sự không hề muốn những người ở viện biết thân phận của mình, thứ nhất là vì hắn vừa mới xuyên việt về, hai là không muốn nhiều người chú ý đến mình.

Đáng tiếc là có một số việc không thể theo ý hắn, mặc dù hắn không nói thân phận của mình, nhưng bệnh viện vẫn điều tra ra được, lúc này hắn mới nghĩ tới chị Chu, đúng là khi ấy hắn đã sơ sẩy.

Có chị Chu ở đó, bọn họ dễ dàng điều tra ra thân phận của hắn.

- Khoan nói chuyện này, tôi tìm cậu là vì có chuyện tốt muốn báo cho cậu biết, đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta sang bên kia ngồi nói chuyện đi!

Vương Quốc Hải nói một cách phấn khích, nói xong, ông ta lôi Trương Dương đi, đi về phía một quán nước trong trường.

Trương Dương định từ chối, nhưng Vương Quốc Hải quá nhiệt tình, đã kéo tay hắn lại, tốt nhất là đi theo ông ấy vào quán nước.

Mễ Tuyết và Cố Thành nhìn nhau, cũng cùng đi.

Nói là quán nước, nhưng thật ra là quán ngồi ngoài trời, bên ngoài kê mấy cái bàn lớn, có cả ô che nắng, mấy bần đều có người ngồi hết rồi, chỉ có một cái là còn trống, Vương Quốc Hải kéo Trương Dương tới đó ngồi.

Còn có hai người đi theo Vương Quốc Hải, đều là nhân viên tạm thời của Tam viện, cũng đang tò mò muốn biết con người Trương Dương là như thế nào.

Trong đó có một người, thỉnh thoảng liếc nhìn với ánh mắt ghen tị, bọn họ đều biết chuyện Trương Dương được mời đặc biệt vào viện, một sinh viên mà ngay đến cả bằng cấp bác sĩ cũng không có, lại được tuyển vào bệnh viện, nếu không phải do chính Vương Quốc Hải đưa họ đi theo, người khác nói họ sẽ không tin. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Bác sĩ Vương, có chuyện gì thì ông nói đi!

Sau khi gọi Cố Thành và Mễ Tuyết cùng ngồi xuống, Trương Dương mới hỏi nhỏ, hai người trẻ tuổi đi theo Vương Quốc Hải nên đi mua đồ uống, ở đây không có chỗ cho bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là chân chạy vặt.

- Được, tôi nói cậu cũng đừng quá ngạc nhiên, cũng đừng quá vui mừng!

Vương Quốc Hải cười ha hả nói, để có được suất tuyển người này không hề dễ dàng, Trương Dương chưa có bằng cấp bác sĩ, chỉ có thể dựa vào danh nghĩa sinh viên thực tập để nhận vào, tuyển dụng một sinh viên thực tập, đây là chuyện đầu tiên có ở Tam viện Trường Kinh.

Có khi đây cũng là chuyện duy nhất có ở Trường Kinh cả Trường Kinh, thậm chí cả tỉnh

Trương Dương gật đầu nhè nhẹ, có vẻ rất thờ ơ, thái độ này của hắn khiến cho sự nhiệt tình của Vương Quốc Đống giảm mất một phần, nhưng nghĩ rằng Trương Dương chưa biết chuyện gì, ông ta liền bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, một lúc nữa sau khi nghe xong tin tức Trương Dương sẽ không khỏi nhẩy cẫng lên vì vui mừng.

Vương Quốc Đống nhẹ nhàng nói:

- Sinh viên Trương Dương, sau khi họp Đảng ủy xong, chúng tôi quyết định để cho cậu một chỉ tiêu tuyển dụng, để cho cậu vào làm ở bệnh viện chúng tôi với danh nghĩa sinh viên thực tập, đợi sau khi cậu kết thúc kỳ thực tập, sẽ trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện chúng tôi!

Vương Quốc Hải nói xong, vẫn chú ý nhìn Trương Dương, ông ta rất háo hức muốn xem bộ dạng vui sướng của hắn.

Đáng tiếc, lần này ông ta sẽ bị thất vọng, sau khi nghe xong, Trương Dương không chỉ không ngạc nhiên, vui mừng mà còn cau có, như thể không mong muốn chút nào.