Thần Y Thánh Thủ

Chương 431: Huynh đệ trong nhà



Bởi vì có thêm Khúc Mỹ Lan, thời gian đám Trương Dương bọn họ rời khỏi đây lại hơi chậm hơn chút.

Khúc Mỹ Lan trở lại cùng đám tỷ muội đơn giản cáo biệt, thật ra cũng không có gì để cáo biệt, dưới sự "giáo dục ép buộc" của lão yêu bà, tình cảm giữa các tỷ muội với nhau đều không phải là tốt lắm.

Thu thập xong đồ đạc của mình, Khúc Mỹ Lan liền theo Trương Dương rời đi.

Những kẻ ở lại có người cười nhạo cô ngốc nghếch, cũng có người ước ao được như cô, dù sao Trương Dương là một kẻ mạnh, rất nhiều người, đặc biệt là trong lòng rất nhiều cô gái đều có ý dựa dẫm vào kẻ mạnh.

Bị trễ nải chút thời gian, khi trở lại thôn trấn cũng đã là buổi tối.

Trên đường trở về vẫn tới gần chỗ Dẫn Long Sơn một lần, Trương Dương hướng mắt lên trên núi nhìn rất lâu. Sự mạnh mẽ của con linh thú trên núi này không chỉ có hắn chưa từng thấy qua, chính là các tổ tiên của hắn cũng chưa từng thấy. Kỳ thực trong giới tu luyện rất lâu trước đây thì quả có nghe đồn, linh thú nếu có thể đột phá cực hạn, sống quá ngàn năm thì đều sẽ là cực kỳ khủng bố.

Linh thú như vậy, linh trí khai phá được cũng vô cùng cao, hầu như không thua kém người bình thường.

Vì lẽ đó trong đám người tu luyện cũng có một câu tục ngữ như vậy, ngàn năm thành yêu, chính là nói đến linh thú qua ngàn năm liền biến thành yêu thú càng kinh khủng hơn, càng lớn mạnh hơn.

Loại yêu thú này coi như người tu luyện tứ đẳng cũng không dám khinh dị đối mặt.

Trước đây, Trương Dương còn tưởng rằng yêu thú chỉ là truyền thuyết, hiện tại mới hiểu được, loại linh thú này thật sự là tồn tại.

- Chí Quốc, anh đã tỉnh!

Vừa tới trong thôn trấn, đang dựng lều vải, Long Thành đột nhiên kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Khúc Mỹ Lan cũng gấp rút bước qua, lúc về thì nhiệm vụ chăm nom Ngô Chí Quốc liền giao cho cô, Long Thành vừa nãy là vừa đúng lúc ôm Ngô Chí Quốc để xuống, trước tiên muốn xếp chỗ chu đáo cho anh ta thì vừa khéo phát hiện anh ta đã tỉnh lại.

Ngô Chí Quốc chậm rãi mở mắt ra, vẫn có vẻ hơi mê man:

- Này, đây là đâu?

Đây là Nam Cương, anh trên đường liền bị cổ độc phát tác mà hôn mê đi, là Trương Dương giúp anh bằng quy tức thuật, mang anh tiến vào Nam Cương, cuối cùng giúp anh giải cổ độc, bây giờ anh không có việc gì nữa rồi!

Long Thành ở đó ha ha mà cười, Ngô Chí Quốc tỉnh lại đối cậu ta mà nói chính là tin tức tốt lành nhất.

- Cổ độc đã được giải?

Ngô Chí Quốc hơi sững sờ, lúc này thần trí anh ta đã gần như khôi phục hoàn toàn.

Trên mặt của anh ta có chút ngoài ý muốn, cũng có chút kinh hỉ, đồng thời còn mang theo một loại sắc thái ung dung.

Tới lúc giải cổ độc kỳ thực trong lòng anh ta cũng không hoàn toàn ôm ấp hi vọng, truyền thuyết về cổ độc anh ta cũng đã được nghe nói một chút nên đã biết sự lợi hại của cổ độc.

Mặt khác anh ta còn nghĩ, cho dù có thể giải, khẳng định sẽ trải qua một quá trình thống khổ, anh ta đều đã chuẩn bị kỹ càng tiếp thu lấy sự thống khổ này, cũng không nghĩ đến chuyện cổ độc sớm phát tác, lúc anh ta còn hồ đồ chìm trong hôn mê cổ độc liền đã được giải trừ.

Tuy nói thân thể hiện tại có hơi không thoải mái, nhưng không có đau đớn như anh ta hằng nghĩ.

Long Thành nhanh chóng gật đầu, đáp:

- Đúng, đã giải, anh cứ yên tâm đi, lần này nếu anh thật sự muốn cảm ơn thì cứ tìm Trương Dương, không có cậu ấy thì cái mạng nhỏ của anh coi như xong rồi!

- Trương Dương, cảm ơn cậu!

Ngô Chí Quốc miễn ngóc đầu lên nhìn Trương Dương đang tiến lại quan sát tình hình sức khỏe của anh ta mà khẽ cất tiếng.

- Huynh đệ trong nhà, khách khí như vậy làm gì, muốn cảm ơn tôi thì lúc về mời một bữa thật ra trò là được!

Trương Dương giúp anh ta xem mạch, rất đơn giản cười nhẹ đáp.

Ngô Chí Quốc nhìn hắn rồi gật đầu một cái mà không nói tiếp nữa.

Trương Dương nói ra một câu "huynh đệ trong nhà", đối với anh ta mà nói cũng đã đủ rồi, có mốt số bằng hữu, mặc kệ thân phận địa vị thì anh có thể sử dụng cả một đời, dùng tính mạng đi kết giao với họ, Trương Dương chính là người như vậy.

Long Thành cũng đang nhìn Trương Dương, trong lòng cũng có hơi cảm động.

Trương Dương thân phận là rất cao, nhưng đối với Long gia ảnh hưởng cũng chưa phải là lớn như vậy, Long gia nội môn trực tiếp cùng các lãnh đạo cao tầng hợp tác, ngoại môn cũng có liên hệ chặt chẽ với rất nhiều các quan lớn.

Đối với Long Thành mà nói, thân phận quan trọng nhất của Trương Dương chính là nội kình của hắn.

Long Thành hiểu rõ, Trương Dương tuyệt đối là cao thủ nội kình xuất thân thế gia, cao thủ như vậy đều là tiền bối, đa số đều là ẩn cư, bọn họ đa số có một đặc điểm chung.

Đó chính là đối với người bình thường chẳng thèm ngó ngàng tới, thân phận khác nhau cũng tạo thành quan hệ khác nhau.

Rất nhiều cao thủ nội kình đều tự cho là mình không phải người bình thường, tài trí hơn người, người bình thường chính là chúng sinh, không nói người khác, chính là Long Thành y, lúc chưa vào đời cùng nhiều người giao thiệp như vậy, cũng đã có một chút ý nghĩ như thế.

Y cũng là vào đời rất lâu, sau khi liên tục phụ trách chuyện làm ăn nơi thế tục mới thay đổi thái độ trước đó.

Trương Dương còn trẻ như vậy, thực lực lại cao hơn y nhiều như vậy, mọi việc đều có thể làm tốt hơn y, chỉ điểm này đã đủ khiến Long Thành cực kỳ bội phục.

Long Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Ý nghĩ của y và Long Thành gần như giống nhau, hơn nữa càng triệt để, thái độ của y đối với người bình thường cũng rất lạnh nhạt, cho dù là Mễ Tuyết, nếu không phải vì mối quan hệ với Trương Dương, y đều sẽ không nói qua mấy câu.

Trương Dương có thể làm được những chuyện này đối với một người bình thường, dưới cái nhìn của bọn họ quả thực rất không dễ dàng.

Đừng thấy Ngô Chí Quốc là người thừa kế của một nhà giàu, trong mắt cao thủ nội kình bọn họ cũng là kẻ tầm thường, Trương Dương có cho Ngô Chí Quốc ăn thuốc bổ hắn chế ra thì cũng là loại dược hoàn bình thường cho Thiểm Điện với Vô Ảnh ăn vặt.

Sau khi ăn xong, không bao lâu Ngô Chí Quốc sắc mặt lại khá hơn một chút, anh ta đã có thể chậm rãi đi lại, tự ăn chút gì đó. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Khúc Mỹ Lan một mực chăm sóc anh ta, vậy cũng là cô đang bù đắp, dù sao Ngô Chí Quốc biến thành bộ dạng này, cô có trách nhiệm trực tiếp nhất.

- Long Phong, đi theo tôi!

Dựng xong lều vải, thu thập xong tất cả, Trương Dương thoáng do dự một lát rồi mới gọi Long Phong một tiếng, Long Phong nhìn hắn một cái, yên lặng gật đầu rồi cùng theo hắn đi ra ngoài.

Trương Dương dẫn y rời đi, lại còn cầm Hàn Tuyền kiếm theo đi ra ngoài, kỳ quái chính là Hàn Tuyền kiếm được bọc lại bằng một vỏ kiếm tạm thời làm bằng cả tầng dày đặc cây mây làm thành, trông qua như một cây gậy.

- Nhìn cái này đi!

Hai người đến một chỗ không người, Trương Dương liền đem Hàn Tuyền kiếm trên tay đưa cho Long Phong, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý cười cười.

Chuyện Hàn Tuyền kiếm, Trương Dương không có dự định giấu diếm với y, chuyện ở Dẫn Long Sơn cũng có thể nói cho Long Phong biết.

Chỉ là chuyện về con linh thú kinh khủng kia thìTrương Dương không có dự định nói ra, chuyện này có nói ra cũng vô dụng, còn có thể lộ ra quan hệ của Vô Ảnh cùng linh thú trên núi.

Mối quan hệ này của Vô Ảnh, Trương Dương theo bản năng cho là một bí mật, một bí mật riêng tư thuộc về hắn.

Nhưng chuyện này cũng không hề có nghĩa là hắn không tín nhiệm Long Phong, mấy lần cùng chung hoạn nạn, Long Phong đã là người mà Trương Dương tín nhiệm nhất ngoại trừ Mễ Tuyết ra.

Mở lớp vỏ bằng cây mây ra, con mắt Long Phong đột nhiên sáng ngời, y cũng nhìn thấu sự bất phàm của thanh kiếm này.

Cái thứ dùng cây mây bao quanh này, kỳ thực từ sau khi Trương Dương trở về y đã có thấy, chỉ là Trương Dương chưa nói, y cũng là chưa định hỏi.

- Hàn Tuyền kiếm?

Nhìn kỹ thân kiếm một chút, Long Phong đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Truyền thuyết về Hàn Tuyền kiếm y cũng đã được nghe nói, là một thần binh lợi khí trong thần binh bảng, có thể nói đây cũng là đề tài hứng thú nhất mà bọn họ thường bàn luận sau khi tu luyện hồi còn bé.

Lúc đó, Long Phong cùng rất nhiều người tu luyện nội kình đều giống nhau, đều ảo tưởng chính mình có một ngày cũng nắm giữ một món lợi khí trong thần binh bảng.

- Đây mới thực là Hàn Tuyền kiếm?

Nhìn một hồi Long Phong nắm chặt thanh Hàn Tuyền kiếm, trên mặt y lần thứ hai sửng sốt, ngẩng đầu kinh hãi nhìn Trương Dương.

Hàn Tuyền kiếm thật khác với đồ phỏng chế, lợi khí trong thần binh bảng đặc biệt là thập đại thần binh được phỏng chế rất nhiều, như Phệ Long chủy trên tay Trương Dương chính là đồ phỏng chế.

Phỏng chế cũng có uy lực nhất định, có điều còn xa mới bì kịp đồ thật.

Thanh kiếm này, ban đầu Long Phong còn tưởng rằng là người khác phỏng chế thần binh bình thường, nhưng sau khi cẩn thận cảm thụ qua y lập tức rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là đồ phỏng chế, đây chính là Hàn Tuyền kiếm chân thực.

Đồ phỏng chế không thể nào mang lại cho người như y cảm giác thư thư lành lạnh này.

Trương Dương mỉm cười gật đầu một cái , Hàn Tuyền kiếm là một món thu hoạch lớn trong lần lên núi này của hắn, tuy nói lần này lên núi đã gặp phải thứ đáng kinh hãi, nhưng có thu hoạch như vậy vẫn là rất đáng giá.

- Thanh kiếm này là cậu đoạt được từ Dẫn Long Sơn?

Long Phong nhìn Trương Dương, lại hỏi một câu.

Lúc y cùng Trương Dương tách ra chỉ là chuyến hành trình đến Dẫn Long Sơn, đây cũng là món đồ Trương Dương có thêm sau khi từ Dẫn Long Sơn trở về cho nên y mới hỏi như thế.

- Đúng, ở trên núi ngẫu nhiên gặp một bộ hài cốt, bên cạnh liền có thanh kiếm này!

Trương Dương mỉm cười nói.

- Hài cốt?

Long Phong nhìn Trương Dương rồi lại tự mình gật đầu một cái, nói tiếp:

- Tương truyền Hàn Tuyền kiếm bị Quân Tử Kiếm Tiêu Nhượng mang ra khỏi Trung Nguyên, xem ra truyền thuyết này cũng không phải là giả tạo, cũng không biết hài cốt kia là Tiêu Nhượng hay là hậu nhân của ông ta!

- Tôi cảm giác, hẳn là bản thân ông ta!

Trương Dương do dự chốc lát rồi mới từ từ nói một câu.

- Bản thân?

Long Phong hơi sững sờ, lại quay đầu lại nhìn về phía Dẫn Long Sơn một chút, trên mặt có vẻ cực kỳ chấn động.

Bản thân một người và hậu nhân, hai khái niệm này cũng rất khác nhau.

Tiêu Nhượng lúc rời đi cũng đã là cao thủ tứ đẳng, nghe nói còn là cao thủ tứ đẳng trung kỳ, ông ta rời đi cũng chính là để đột phá, tiến vào đến tứ đẳng hậu kỳ, trở thành đại cao thủ đứng đầu thật sự.

Mặc kệ Tiêu Nhượng có đột phá nổi hay không, ông ta đều là cao thủ đứng đầu tứ đẳng trung kỳ, người như vậy hầu như có thể nói nghênh ngang mà đi, đại cao thủ tứ đẳng hậu kỳ hắn là không đối phó được, nhưng chạy trốn thì không có vấn đề gì cả.

Đến mức nội kình tứ đẳng, tiềm lực thân thể cũng đã khai phá đến một tầng thứ rất cao, tốc độ mỗi người đều rất nhanh, thật tình muốn chạy trốn thì người bình thường vẫn đúng là ngăn không được.

Cao thủ như vậy lại chết ở trên Dẫn Long Sơn, cũng khó trách Long Phong lại có vẻ mặt như thế.

Điều này cũng nói rõ,một nữ đệ tử mà y thẩm vấn trước đó không có nói láo, Dẫn Long Sơn thật sự có con linh thú cực kỳ mạnh mẽ, có thể đánh giết cao thủ tứ đẳng.

Hiện tại y cũng rõ ràng, Trương Dương sở dĩ một mình đi đến đó chính là không muốn y cùng theo mạo hiểm một lúc.

Một con linh thú có thể đánh giết cao thủ nội kình tứ đẳng, y cùng Trương Dương đều nhìn thấy kết quả giống nhau, bất kể là hai người hay là một người, đều không có bất kỳ sức chống cự nào.

- Trương Dương, chúc mừng cậu!

Long Phong sau khi nghĩ rõ ràng những điều này, trong lòng còn hơi có chút cảm động.

Bất kể nói thế nào, Trương Dương cũng là nghĩ cho y, mới cố ý không cho y theo, đây là một loại quan tâm, một loại quan tâm thật sự.

- Đáng tiếc thực lực của tôi còn chưa tới tứ đẳng!

Trương Dương trên mặt cũng thoáng vui vẻ, lại thoáng mang theo chút tiếc hận.

Long Phong thoáng sửng sốt, lập tức hiểu rõ ra, ở đó ha ha nở nụ cười.

Trương Dương ý tứ thế nào y đã hiểu, y bây giờ chưa tới nội kình tứ đẳng, Hàn Tuyền kiếm ở trên tay hắn, tin tức này liền chỉ có thể trước tiên che giấu, không thể để cho người khác biết.