Thần Y Thánh Thủ

Chương 574: Sự cố nghiêm trọng (tiếp)



Dư gia trả thù, Dư gia dù sao cũng phải có khả năng này mới được. Trương Dương không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cũng đã là may mắn của họ rồi. Dư gia còn dám trả thù, bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời.

- Linh linh

Mễ Chí Quốc vừa định đuổi em ra ngoài, điện thoại trên người đột nhiên vang lên, ông ta không dạy bảo tiếp được nữa, đành nhận điện thoại trước.

- Cái gì, Mễ Ký Chúc Bằng xảy ra sự việc ngộ độc thức ăn nghiêm trọng?

Vừa nghe điện thoại, sắc mặt Mễ Chí Quốc lập tức biến đổi, kinh sợ kêu lên.

Trương Dương ngồi bên cạnh, cả Mễ Chí Thành cũng đều sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía Mễ Chí Quốc.

Mễ Chí Quốc là Phó chủ tịch huyện phân quản văn hóa giáo dục, y tế. Đây là sự cố về y tế, thuộc phạm vi quản lý của ông ta.

Trong điện thoại nói về một vụ ngộ độc thức ăn nghiêm trọng. Nếu đã nói vậy hẳn không phải là chuyện nhỏ, làm không tốt thì ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm.

Trương Dương cũng đứng lên, là do thói quen nghề nghiệp. Bình thường có sự cố lớn gì hắn cũng đều quan tâm. Sắc mặt Mễ Chí Thành thì tái nhợt, Mễ Ký Chúc Bằng, đso là sản nghiệp có thể kiếm ra tiền cuối cùng, một quán ăn bậc trung bình thường.

- Mễ Ký Chúc Bằng là của chú?

Mễ Chí Quốc đột nhiên hỏi một câu, chuyện của em ông ta không quan tâm, nhưng Mễ Chí Thành có tài sản gì, ông vẫn biết ít nhiều.

- Là của em, sao thế, có chuyện gì vậy?

Sắc mặt Mễ Chí Thành tái nhợt, có chút hoang mang lo sợ. Mễ Ký Chúc Bằng là quán ăn mà ông ta mở lúc mới khởi nghiệp, sau đó vì không kiếm được nhiều tiền, nên không quan tâm nhiều.

Tuy là kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng vẫn luôn kiếm được, bây giờ kinh doanh quán ăn thường không khó, vị trí tốt, khẩu vị tốt, việc kinh doanh sẽ khá thuận lợi.

Mễ Chí Thành tuy không hỏi gì, nhưng cũng tìm một nhân viên quản lý khá giỏi, xử lý rất tốt công việc. Trong khi các cơ sở kinh doanh khác liên tục bồi thường tiền, thậm chí còn trong tình trạng thiếu nợ, sản nghiệp duy nhất còn kiếm ra tiền này rõ ràng rất đáng quý.

Nghe nói quán ăn của mình gặp chuyện, lại còn là sự cố ngộ độc thức ăn nghiêm trọng, cảm giác đầu tiên của Mễ Chí Thành là nghĩ quán ăn của mình thế là xong.

Từng mở quán ăn, ông tra hiểu rất rõ ảnh hưởng của sự việc ngộ độc thực phẩm đối với việc kinh doanh của quán cơm.

- Có chuyện gì anh cũng không rõ lắm, chú lập tức đi cùng anh tới hiện trường, tìm hiểu rõ ràng chuyện này rồi tính sau.

Mễ Chí Quốc lắc đầu, nghiêm túc nói.

- Anh, em có thể không đi không?

Mễ Chí Thành năn nỉ, tình ông ta nhát gan, xảy ra chuyện thì ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng để người ta bắt được mình là được.

Quán ăn mất thì mất, chỉ cần còn người, ông ta sẽ còn cơ hội.

Chuyện như vậy, nếu thật sự nghiêm trọng ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm, ai bảo ông ta là đại diện pháp lý.

- Không được, chú là chủ quán ăn, phải đi.

Mễ Chí Quốc trừng mắt, giọng nói lần này lớn hơn lần trước. Ông hiểu rất rõ em mình, đến lúc nào rồi, đứa em này của mình vẫn muốn trốn.

- Trương Dương, thật ngại quá, để cô ăn cơm với cháu trước, chú bận công việc, phải đi trước.

Sau khi khiển trách, Mễ Chí Quốc mới quay đầu nói với Trương Dương, giọng điệu nhã nhặn hơn.

- Trong nhà có khách, cũng không ăn được bữa cơm cho yên ổn.

Ngô Phượng Lan trách móc, tuy nhiên bà cũng hiểu, đây là công tác khẩn cấp, Mễ Chí Quốc không thể ở lại, bà chỉ là có chút tiếc nuối.

- Chú Mễ, cháu đi với chú.

Trương Dương gật đầu, Mễ Chí Quốc làm rất đúng, lúc này làm lãnh đạo đương nhiên phải xông lên tuyến đầu.

Nếu thực sự ông ta ở đây tiếp cơm mình, không đi hỏi chuyện, đó mới là không xứng với chức danh.

- Cháu không phải đi, ở nhà ăn cơm là được rồi.

Mễ Chí Quốc lắc đầu, Trương Dương lại mỉm cười, hạ giọng nói:

- Không phải sự cố nghiêm trọng à, chú Mễ đừng quên, cháu là bác sĩ, nói không chừng tới đó có thể giúp được gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lời của Trương Dương, khiến Mễ Chí Quốc chần chừ. Trương Dương đúng là bác sĩ, hơn nữa ông còn rất rõ y thuật của Trương Dương.

Tai nạn xe nghiêm trọng lần trước, chính ông được Trương Dương cứu, sau đó không bao lâu liền có thể tiếp tục công tác, ngay cả bác sĩ khác trong bệnh viện cũng nói đây là kì tích.

- Cứ vậy đi, cơm ăn lúc nào cũng được, cứu người quan trọng hơn.

Trương Dương lại cười, đứng dậy trực tiếp tới bên cạnh Mễ Chí Quốc, Long Phong cũng đi cùng.

Ngay cả Truy Phong trong sân cũng tới bên cạnh Trương Dương.

Nếu bình thường, con ngựa hiếm lạ, lại xinh đẹp như vậy, Mễ Chí Thành nhất định sẽ nhìn vài lần, thậm chí có ý định gì đó, đáng tiếc hôm nay ông ta bị chuyện của quán cơm làm cho sợ quá, không còn lòng dạ nào mà nghĩ vậy.

Mễ Chí Quốc do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Trương Dương đúng là bác sĩ, hắn đã chủ động yêu cầu đi theo, cũng không phải giữ kẽ quá. Cho dù Trương Dương không giúp được gì, cùng đi một chuyến cũng được, dù sao cũng không nguy hiểm gì.

Mễ Chí Quốc đồng ý, Trương Dương lại an ủi Truy Phong vài câu, lúc này mới khiến Truy Phong chịu ở lại.

Không chỉ Truy Phong ở lại, Tia Chớp và Vô Ảnh, cả Long Phong cũng đều ở lại, cuối cùng chỉ có Mễ Tuyết cùng đi với Trương Dương. Long Phong biết mình đi theo cũng không chắc sẽ giúp được gì, nên ở lại chăm sóc ba con linh thú.

Bọn Tia Chớp đều rất thông minh, nhưng dù sao cũng là linh thú, nếu chẳng may chọc phải người khác gây sự cố, có Long Phong ở lại, Trương Dương cũng yên tâm hơn.

Lái Mercerdes, Mễ Chí Quốc và Mễ Chí Thành đều lên xe.

Mễ Chí Quốc tự về một mình, không dùng xe công, lúc này chỉ có thể ngồi xe Trương Dương tới, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.

Về phần Mễ Chí Thành, ông ta còn có vẻ sợ hãi, ông không muốn đi, nhưng không dám trái lời anh mình. Ông ta rất rõ, nếu mình dám không đi, anh mình sẽ lập tức bảo người của cục cảnh sát tới bắt mình đi.

Đây cũng là quân pháp bất vị thân, anh ông ta rất ghét hành vi xảy ra chuyện mà không chịu trách nhiệm như vậy.

Bênh nhân đều đang ở bệnh viện nhân dân huyện. Người gọi điện cho Mễ Chí Quốc chính là Cục trưởng cục y tế. Chuyện lớn như vậy bệnh viên lập tức báo lên ccuj trưởng cục y tế, không dám chậm trễ, trực tiếp nói cho lãnh đạo chủ quản.

Trước khi Mễ Chí Quốc tới, Cục trưởng cục y tế đã tới, đang chờ ở cửa.

Ngoài ra, Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy cũng đều biết chuyện này, trên đường tới đều gọi điện cho Mễ Chí Quốc. Chủ tịch huyện đi họp ở ngoài, không về kịp, việc này tạm thời do Mễ Chí Quốc phụ trách.

Còn Bí thư huyện ủy, khi cần ông ta sẽ tới.

Cục y tế còn cả người của bệnh viện đều không để ý chiếc Mercedes mà Mễ Chí Quốc đi tới, lúc này họ không quan tâm được tới chuyện đó.

Đón Mễ Chí Quốc, những người này lập tức tới phòng họp.

Mễ Chí Quốc hiện nay chưa biết tình hình ra sao, trực tiếp tới hiện trường cũng không tác dụng gì, liền tới phòng họp để tìm hiểu tình hình rõ ràng, còn giao cho Trương Dương và Mễ Tuyết trông chừng Mễ Chí Thành.

Có Trương Dương ở đây, Mễ Chí Thành muốn chạy, cũng không thể.

Bên phòng cấp cứu đã có không ít người, sau khi Mễ Chí Quốc đi, Trương Dương kéo Mễ Chí Thành tới đây trước. Anh mình rời khỏi, trong lòng Mễ Chí Thành thoáng nhẹ nhõm, hiện tại ông ta cũng không định lập tức chạy trốn. Trước tiên tìm hiểu rõ tình hình rồi tính sau.

Người bên phòng cấp cứu thật sự không ít, rất nhiều người đều đang bận rộn chạy đi chạy lại.

- Bệnh nhân này phải lập tức phẫu thuật, bằng không sẽ giống bệnh nhân vừa rồi, trực tiếp tử vong.

Vừa vào phòng cấp cứu, Trương Dương đã nghe một tiếng nói truyền từ xa tới. Nghe giọng nói hình như tuổi không cao lắm, nghe người đó nói vậy, Trương Dương cũng khẽ cau mày lại, sự cố lần này quả thật không nhỏ, nghe lời họ nói, đã có người tử vong.

- Không được, người nhà bệnh nhân còn chưa tới, tuyệt đối không thể phẫu thuật, bằng không xảy ra chuyện gì chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Trương Dương đang nghĩ ngợi, giọng một người đàn ông trung niên lại vang lên. Người thanh niên lúc trước lại nói:

- Người nhà đã đang trên đường tới, nhưng ông cũng phải biết rằng cứu người như cứu hỏa. Bệnh nhân này đã để chậm trễ quá rồi, đợi lát người nhà bệnh nhân tới, có thể sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

- Bệnh nhân có xảy ra việc ngoài ý muốn hay không tôi không biết, nhưng phẫu thuật này không có người kí tên thì không thể làm.

Giọng người đàn ông trung niên lại vang lên, Trương Dương tìm hướng của giọng nói, lập tức đi tới bên đó.

Mễ Chí Thành, Mễ Tuyết không nghe thấy tiếng hai người này nói chuyện. Mễ Chí Thành đang tìm người hỏi xem rút cục có chuyện gì, liền bị Trương Dương kéo đi.

Trương Dương dựa vào âm thanh tìm được vị trí là tam phòng cấp chẩn, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục bác sĩ đang tranh luận.

Một người còn trẻ, trông không tới 30 tuổi, người còn lại khoảng hơn 40.

Chính là hai người bọn họ nói chuyện lúc trước.

- Không được, cho dù cậu nói như nào, tôi cũng không đồng ý phẫu thuật.

Người đàn ông trung niên lại nói một câu. Người đàn ông trẻ tuổi dường như nóng nảy, gỡ khẩu tran gra, lớn tiếng kêu:

- Chủ nhiệm, để tôi làm phẫu thuật, xảy ra vấn đề thì tôi chịu trách nhiệm được không, bệnh nhân không trì hoãn được nữa.

Trương Dương nhìn họ liếc mắt một cái, lập tức nhìn về phía bệnh nhân trên cáng bên cạnh.

Bệnh nhân nằm đó, còn có hai y tá đang quan sát, hai y tá đều rất kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Ngay cả hai người đang tranh luận cũng đều sửng sốt, không rõ người lạ tới từ bao giờ.

Trương Dương chỉ liếc nhìn bệnh nhân, lại nhăn mày lại.

Tình hình của bệnh nhân thật sự không tốt, khóe miệng còn xùi bọt, xem ra đúng là trúng độc, hơn nữa còn trúng độc không nhẹ.

Trương Dương giơ tay ra nắm lấy cổ tay bệnh nhân, đầu lông mày nhảy lên.

Bệnh nhân trúng tam dưỡng hóa nhị khôn, hàm lượng rất lớn, đặc biệt còn có tổn thương cổ họng, hô hấp không thông, trước hết phải mở cổ họng tiến hành phẫu thuật, nếu không sẽ chết.

Người trẻ tuổi kia nói đúng, bệnh nhân này không thể trì hoãn nữa, thật sự sẽ xong đời.

Tam dưỡng hóa nhị khôn này là một thứ cực độc, thời cổ Trung Quốc có, người biết cái tên này không nhiều, nhưng nói một cái tên khác của nó, nhiều người nhất định sẽ biết.

Tam dưỡng hóa nhị khôn còn có tên là thạch tín.

Thạc tín là độc dược quốc gia quản chế. Việc trúng độc như vậy xảy ra trong quán ăn không phải chuyện ngẫu nhiên. Tuy nhiên những điều này không liên quan đến Trương Dương, điều hắn quan tâm là bệnh nhân này.

- Các cậu là ai?

Người đàn ông trung niên vội vàng hỏi, phòng cấp cứu đột nhiên có người lạ, ông ta cuối cùng phản ứng lại.

- Ông ta chính là ông chủ của Mễ Ký Chúc Bằng.

Trương Dương chỉ vào Mễ Chí Thành, trực tiếp nói ra thân phận của Mễ Chí Thành, rồi mới nói với người trẻ tuổi kia:

- Anh nói không sai, bệnh nhân này cần lập tức phẫu thuật, có nhiều bệnh nhân có tình trạng tương tự không? Hiện tại tình hình như nào rồi?

Trương Dương không nói thừa lời nào, giơ tay điểm hai cỗ ám kình, trước tiên chặn lại kinh mạch của người này, trì hoãn sự truyền đi của độc tố. Sau khi đạt nội kình tứ tầng, không cẩn ngân châm hắn cũng có thể đạt được một số công hiệu của việc hành châm.

Đây là tác dụng của việc nội kình phóng ra ngoài, khi còn tam tầng hắn không làm được như vậy.