Thần Y Thánh Thủ

Chương 627: Trâu già gặm cỏ non



Lái xe, lòng Hoàng Tĩnh cứ bồn chồn không yên.

Trước đó Trương Dương không để hai người họ vào nhà, khi Nhâm Lập Quyên yêu cầu hắn mới để họ vào nhà ngồi một lúc, từ đó để cô hiểu một vài chuyện về Trương Dương.

Lúc này, cô đã đạt được mục đích đó.

Nhưng cô không thể ngờ rằng, vừa đưa Nhâm Lập Quyên về đến nhà, Trương Dương lại gọi điện cho cô, bảo cô quay lại ngay lập tức, về đến biệt thự vừa rồi.

Điều này làm cho Hoàng Tĩnh hơi lo lắng, sợ rằng Trương Dương đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nếu thật sự như vậy, cô không biết nên từ chối, hay nên phản đối.

Hoàng Tĩnh nhìn lại chính mình từ trên đến dưới, vừa lo lắng lại vừa cảm thấy buồn cười.

Cô rất tự tin về bản thân mình, phụ nữ thường rất chú trọng đến việc chăm lo bản thân, cô cũng không phải là ngoại lệ, cô xuất thân từ một gia đình quyền quý, không thiếu gì tiền, giờ đây dù là dáng người hay là nước da, cô đều là người đứng đầu.

Còn về khuôn mặt của cô, nó giống như khuôn mặt của một minh tinh, đã từng không ít người dự định theo đuổi cô khi gặp được cô.

Ngoài ra, còn là một bộ ngực đầy đặn đang giấu bên trong, người khác thì không biết, nhưng cô thì biết rất rõ, vị trí đó của cô lớn hơn rất nhiều so với những cô gái khác.

Vừa cười một lúc, Hoàng Tĩnh lại nhíu đôi lông mày lại.

Đây đều là vốn liếng của cô, bình thường cô rất kiêu ngạo về điều đó, nhưng đáng tiếc giờ đây nó lại trở thành sự lo lắng lớn nhất của cô.

Nếu Trương Dương thực sự đưa ra yêu cầu mà cô vừa nghĩ đến, có lẽ cô chỉ có thể phục tùng theo, nếu không Hoàng gia sẽ chấm hết, và cô cũng chấm hết.

Có điều nếu nghĩ lại, dường như Trương Dương cũng không tệ, trẻ tuổi đẹp trai, hình như Trương Dương còn trẻ hơn cô một chút, nếu thật sự như vậy, liệu có phải cô là trâu già gặm cỏ non hay không?

Nghĩ đến đây, mặt Hoàng Tĩnh đỏ bừng, vừa đúng lúc đó đằng trước có một chiếc xe đi tới, cô suýt nữa thì đâm vào nó.

Người lái xe đối diện mắng mỏ, cô vội vàng dừng luồng suy nghĩ, chú tâm vào việc lái xe, may mà nơi Trương Dương ở không quá xa, lái một lúc là đến nơi.

Biệt thự vẫn chưa đóng cửa, Hoàng Tĩnh do dự một lát, rồi đi thẳng vào trong.

Sau khi đi vào trong, cô thấy Trương Dương ngồi một mình trên ghế sô pha, trước mặt đặt chiếc hộp trước đó cô đưa cho hắn, chiếc hộp đã rỗng tuếch. Tờ giấy năm mươi triệu đặt ở một bên, nhưng thứ mà Sở Vân Thiên cần, tờ giấy ố vàng mà gia tộc họ đã để lại thì không còn nữa.

- Cô ngồi đi!

Trương Dương đột nhiên mở mắt ra, rồi nhẹ nhàng nói với Hoàng Tĩnh một câu, lúc này thái độ của hắn đã tốt hơn so với vừa rồi một chút.

Hoàng Tĩnh ừm một tiếng, cẩn thận ngồi xuống trước mặt Trương Dương, khi ngồi xuống tim cô đập thình thịch, bàn tay tự nhiên nắm chặt vào chiếc túi xách.

- Tờ bí văn có liên quan đến tầng năm của Hoàng gia các cô, nội dung đằng trước của nó là gì?

Hoàng Tĩnh vừa ngồi xuống, Trương Dương bèn hỏi thẳng. Đây là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao hắn gọi Hoàng Tĩnh đến đây, giờ đây hắn rất muốn biết nội dung phía trước.

Tờ bí văn này không ngờ lại ở Hoàng gia, rất có thể người của Hoàng gia đã từng xem, không có mảnh phía trước, hỏi họ cũng tốt.

- Điều này, tôi không biết!

Hoàng Tĩnh ngớ người, rồi ngay lập tức lắc đầu, cô chỉ biết rằng có tờ bí văn này, nhưng thật sự không biết nội dung phía trước của nó là gì.

Trương Dương chau mày, rồi hỏi lại:

- Cô không biết, vậy nhà cô có ai biết không?

Hoàng Tĩnh lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ lắm. Để tôi gọi điện hỏi xem!

Trương Dương nói:

-Vậy cô gọi ngay đi, gọi ngay bây giờ!

Tờ bí văn này, vô cùng quan trọng đối với Trương Dương, hắn nhất định phải làm rõ nhanh chóng.

Hoàng Tĩnh nhìn hắn hơi kinh ngạc, rồi gật đầu một cách bản năng, lấy điện thoại ra, bấm số.

Trong lòng cô có chút yên tâm, xem ra Trương Dương gọi cô đến không phải là vì những điều cô nghĩ, cô không cần phải lo lắng và khó xử như trước đó nữa.

Mặc dù an tâm, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi buồn, đây là lần đầu tiên cô không còn tự tin về bản thân mình, giờ đây đã là buổi tối, gọi cô ấy đến từ xa như vậy, chỉ để hỏi chuyện, chẳng lẽ cô không có chút sức hút nào sao? Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng cô không dám nói gì, mà chỉ chờ điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Hoàng Tĩnh gọi điện cho cha mình, cha cô ấy cũng không biết nội dung cụ thể của tờ bí văn tầng năm kia, đây là thứ thuộc về gia tộc của họ, điều này không sai, nhưng đây là thứ cơ mật tối cao, nếu không phải là vì lần này Hoàng Tĩnh đề nghị giao dịch, đến cuối cùng họ sẽ hủy những thứ đó đi.

Người của Hoàng gia không ngốc, không có người tu luyện nội công, những thứ này đều là vô ích cả, biết càng nhiều, thì nguy hiểm của họ sẽ càng lớn, vì vậy những thứ trong gia tộc đã được họ chia thành cấp bậc.

Những thứ thông thường, ví dụ như sự phân chia về những người tu luyện nội công, linh dược, và sự phân chia linh thú, có thể đọc tùy ý, đây là những điều nền tảng, mỗi người luyện nội công đều có thể tìm hiểu về nền tảng đó.

Những thứ quan trọng, ví dụ như một vài mật tịch công pháp, chỉ có những nhân vật quan trọng mới xem được, chỉ có điều họ xem cũng vô dụng, không có nội công, xem những thứ này giống như xem thiên thư vậy.

Những thứ này, là thứ mà Hoàng Tĩnh không thể xem.

Những thứ quan trọng hơn nữa, đó là cơ mật hàng đầu, những thứ này ngay cả nhân vật quan trọng trong gia tộc cũng không được xem, chỉ có những người quản lý gia tộc mới xem được.

Nếu không phải vì mấy năm gần đây Hoàng gia đã dự định từ bỏ thân phận nội công thế gia của mình, an tâm làm một nhà quyền quý bình thường, Hoàng Tĩnh cũng không thể biết rằng có sự tồn tại của những thứ này.

Cha Hoàng Tĩnh bảo cô ấy đợi một lát, thứ mà Trương Dương muốn biết, ông ấy sẽ tự đi tìm hiểu.

Sau khi Hoàng Tĩnh giải thích xong, Trương Dương mới giơ tay lên, hỏi Hoàng Tĩnh:

-Nói vậy, trong gia tộc của các cô, những người biết được nội dung này cũng không nhiều?

Hoàng Tĩnh chú ý đến trên tay hắn, đó chính là tờ giấy ố vàng mà ngay đến chính cô cũng chưa từng xem nội dung của nó.

Gật gật đầu, Hoàng Tĩnh nói:

-Anh nói đúng, giờ đây chúng tôi không được như trước kia nưa, nhưng những người biết được nội dung của những thứ quan trọng nhất vẫn rất ít, từ nhỏ chúng tôi đã được giáo dục rằng, không phải càng biết nhiều điều càng tốt, nếu không có thực lực, thì điều đó lại là điều nguy hiểm!

Nhìn cô ấy, Trương Dương chầm chậm gật đầu , rồi nói:

-Cô nói không sai, may mà các cô đều là những người thông minh, không để cho mọi người đều biết những thứ thế này, nếu không gia tộc các cô đã diệt vong lâu rồi!

Lời của Trương Dương làm Hoàng Tĩnh run bắn.

Lần này Trương Dương không phải đang dọa cô, nếu như nội dung trong đây được truyền bá ra ngoài, bị những người tu luyện nội công biết được, thì sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho gia tộc họ.

Thứ này quá quan trọng, bất cứ ai có được đều muốn độc chiếm, đừng nói là người khác, ngay của hắn sau khi biết được có một thứ thế này, cũng từng nghĩ đến việc cướp về rồi hủy diệt cả dòng họ Hoàng gia, tránh cho nội dung bị thất lạc.

Vì vậy hắn mới chắc chắn rằng, Sở Vân Thiên nhất định sẽ làm như vậy, người dòng họ Thánh Y như hắn còn nghĩ vậy, càng không cần nói tới người trong ma đạo.

Đương nhiên, Trương Dương chỉ là nghĩ vậy, đây cũng là do lòng ích kỷ trong tận sâu tâm can hắn gây nên, trong thời đại này, những người vĩ đại không có chút ích kỷ nào đã tuyệt tích rồi.

-Tôi hiểu, tôi sẽ ghi nhớ lời của anh, và nói cho người nhà tôi!

Hoàng Tĩnh hơi sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu, giờ đây cô cũng cảm thấy may mắn, xem ra tổ tiên không hề làm sai, may mà họ vẫn tuân theo một vài quy định người trước, không gây họa cho bản thân mình.

Một lúc sau, chiếc điện thoại trong người Hoàng Tĩnh lại vang lên, cô vội vàng nghe điện.

Cuộc điện thoại này là do cha cô gọi đến, nói cho cô kết quả tìm hiểu của ông ấy.

Thứ mà Trương Dương muốn, trong gia tộc đã không còn nữa, vốn dĩ muốn copy thành hai bản sao, đến lúc đó lấy bản thật ra để giao dịch, lưu bản sao lại để xem có thể bán được một lần nữa không.

Đáng tiếc chưa kịp sao lại, thì Sở Vân Thiên kia đã tìm đến rồi, gây ra cái chết thảm khốc của lão Tứ Hoàng gia, và thứ đó cũng không còn nữa.

Tờ giấy còn lại này, nếu không phải do bị xé từ trước, nói không chừng cũng sẽ rơi vào trong tay Sở Vân Thiên.

Người xé tờ bí văn này chính là lão Tứ của Hoàng gia, sau khi xé xong ông liền để vào trong hộp chưa từng động đến, còn về việc ông ấy đã xem chưa thì không ai biết, nhưng từ phản ứng của Sở Vân Thiên, lão Tứ của Hoàng gia rất có khả năng chưa xem, nếu không hắn sẽ không bảo họ đưa thứ đó về, mà giết luôn người là được rồi.

-Cha tôi nói, mặc dù chúng tôi đều chưa xem, nhưng trong gia tộc có một vị trưởng bối đã từng xem, vị trưởng bối đó là người cùng một thế hệ với ông nội tôi, năm nay đã chín mươi tuổi, trước kia những thứ quan trọng của gia tộc đều do ông ấy nắm giữ, ông ấy đã xem tất cả mọi thứ!

Hoàng Tĩnh nói nhỏ, ngay đến họ cũng chưa xem những thứ này, nhưng trong gia tộc không phải là không có ai biết, nếu Trương Dương cần, họ có thể liên lạc với bên Canada, bảo vị trưởng bối này nhớ lại những nội dung trước đó.

-Không cần đâu, nếu cần thiết tôi sẽ đích thân đi Canada, hãy nhớ lấy 1 điều, nếu như các cô biết được những nội dung trên tờ giấy này, đồng nghĩa với việc mang một quả bom trên mình, quả bom đó có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nếu nó nổ, nhất định các cô sẽ hóa thành tro bụi!

Trương Dương lắc lắc đầu, Hoàng gia vẫn còn người biết được nội dung trong đây, đây không phải là một chuyện tốt.

May mà Hoàng gia chỉ có một người biết, người đó còn là một người già chín mươi tuổi, chỉ cần những người khác không biết, sau khi người già này mất đi, sẽ đồng nghĩa với việc không còn ai biết được việc này nữa.

Không biết, mới có thể bảo vệ được cho họ, nếu có một người biết, rồi đồn ra ngoài bị những người tu luyện nội công biết được, cả nhà họ sẽ rước về thảm họa diệt vong.

Nếu vậy, họ sẽ không chỉ hấp dẫn một người trong ma đạo, ngay cả tứ đại thế gia, và những môn phái ẩn cư sẽ đều phái người đến, và còn phái một lượng lớn đến, không giành được đồ này không thôi.

Ma lực của thứ này quá lớn, đừng tưởng những người tự xưng là chính đạo đó rất tốt, từ chuyện Long gia liên kết lại đối phó với Trương Dương là có thể nhận ra, những người này chỉ suy nghĩ cho lợi ích của bản thân họ mà thôi.

Huống hồ với họ mà nói, những người bình thường chỉ là con kiến.

Kiến thì không nên có thứ thế này, giết chết họ sẽ không có ai có ý kiến, và cũng không có ai giải oan cho Hoàng gia.

-Tôi hiểu, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh nói!

Hoàng tĩnh vội vàng gật đầu, trong lòng lại cảm thấy hơi hối hận.

Lần này nếu không phải là do Trú Nhan Đan hấp dẫn cô, cô cũng không dùng bí văn quan trọng của gia tộc để giao dịch, và sẽ không có một loạt các sự việc sau đó xảy ra, và càng không có mối nguy lớn của gia tộc như bây giờ.

Còn một điểm nữa, dù có giao dịch, nếu như lúc đầu giao dịch thật chân thành, không nghĩ linh tinh thì cũng không có việc gì, sau khi Trương Dương giao dịch với bọn họ, sẽ nghĩ cách bảo người của Hoàng gia giữ bí mật này, nhưng tuyệt đối sẽ không giết người, gia tộc của họ sẽ được an toàn.