Thần Y Thánh Thủ

Chương 685: Không buông tha Hô Diên gia



Bí mật này, nếu không phải Trương Dương gặp chuột ảo, Trương Bình Lỗ cũng sẽ không nói.

Căn bản đây là bí mật mà phải là người thủ hộ thì mới có thể biết. Tuy nhiên Trương Bình Lỗ đã nhận định Trương Dương có thể thành đại viên mãn, sẽ thành người thủ hộ, hơn nữa giữa Trương Dương và chuột ảo có trung gian là Vô Ảnh, nên mới nói bí mật này ra.

- Nhớ kĩ, chuyện này giữ bí mật, không được nói cho Đạo Phong và Vận An.

Trương Bình Lỗ lại dặn dò một câu, nói xong lại thở dài:

- Người của Trương gia quá ít, rất nhiều người đều cho rằng chúng ta ít người nên dễ bắt nạt. Lần này ta sẽ cho họ thấy, Trương gia ngàn năm ta, không thua kém bất cứ thế gia, môn phái nào khác.

Lúc nói, trong mắt Trương Bình Lỗ lại hiện lên tia độc quang.

Vị tổ tiên Trương gia dạo chơi nhân gian Trương Bình Lỗ này thực sự nổi giận.

Giữa đại viên mãn mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng gì, nhưng đều có những nguyên tắc hành sự riêng, có một quy tắc bất thành văn đó là không động thủ với hậu bối của gia tộc khác.

Đại viên mãn quá hùng mạnh, bọn họ động thủ, căn bản không ai chống đỡ được.

Lần này Hô Diên Phong làm trái quy tắc, về phần vì sao Hô Diên Phong nhất định phải giết Trương Dương, Trương Bình Lỗ cũng cảm nhận được phần nào.

Tốc độ của Trương Dương tiến bộ quá nhanh, đối thành con cháu gia tộc khác, ông cụ mà gặp thì cũng có ý nghĩ này, càng không cần nói Trương Dương là kẻ thù của Hô Diên gia.

Hiểu thì hiểu, nhưng không có nghĩa Trương Bình Lỗ không truy cứu chuyện này.

Ngược lại, ông cụ còn sẽ làm lớn chuyện lên, ông muốn cho mọi người thấy, để tất cả đại viên mãn biết rằng, Trương Dương chính là vảy ngược (rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), ai dám động đến hắn, chính là tự liều mạng.

Lần này không thể bỏ qua cho Hô Diên gia.

- Cụ, chúng ta ít người cũng có chỗ tốt, tuy rằng hiện tại chỉ có mấy người chúng ta, nhưng ai cũng là cường nhân tam tầng trở lên, thực lực như vậy, cũng đủ để tiếu ngạo cả giới giang hồ.

Trương Dương khẽ nói, hắn cẩn thận nhìn Trương Bình Lỗ.

Hắn còn tưởng, Trương Bình Lỗ nói gia tộc ít người, là giục hắn sớm sinh con, khả năng này không phải không có, Trương gia thường xuyên xuất hiện chuyện như vậy.

Cũng không biết vì sao, đệ tử nào của Trương gia cũng đều không muốn có con sớm như vậy, Trương Vận An, Trương Đạo Phong đều từng trải qua, Trương Dương kiếp trước càng như vậy, không ít lần bị ông nội giục.

- Cháu nói không sai, cháu về trước đi, theo như tính cách cẩn thận của lão già kia, lần này trọng thương trở về, chắc chắn làm rùa đen rụt cổ, ta phải đi tìm hiểu tin tức, tìm ra ổ rùa. Tứ đại thế gia, hừ, vẫn luôn cho rằng chỉ có tứ đại thế gia, Trương gia an nhàn lâu quá rồi, cũng nên thay đổi.

Trương Bình Lỗ cười lớn, lúc nói, mắt hiện lên tia sát khí.

Trương Dương vội vàng gật đầu, cỗ sát khí này của ông cụ còn mạnh hơn của Hô Diên Phong, cảm nhận cỗ sát khí này khiến người ta rất không thoải mái.

Trương Bình Lỗ rời đi một mình, Trương Dương thì quay về biệt thự.

Thấy chỉ có Trương Dương, Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều hỏi, biết ông cụ đi tìm hiểu tin tức, hai người đều yên tâm.

Trương Vận An thì có chút vui mừng, nhìn thái độ của ông cụ, lần này chắc liều mạng với Hô Diên gia.

Đây là thế gia ngàn năm, liều mạng với một thế gia ngàn năm, nghĩ thì cũng có chút kích động, nếu thật là tiêu diệt họ, Trương gia có muốn ẩn danh cũng khó, đương nhiên sẽ nổi tiếng.

Ngay cả Trương Đạo Phong, lúc này cũng không nói gì.

Có câu ông cụ nói không sai, Trương gia khiêm tốn lâu quá rồi, hiện tại ai cũng dám bắt nạt, phải cho họ thấy sự đáng sợ của Trương gia.

Trương Dương lại quay về nói chuyện với Long Phong một lúc rồi mới về nghỉ ngơi.

Vừa rạng sáng hôm sau, Trương Đạo Phong đã chờ Trương Dương ở phòng khách, trên tay còn cầm một bình ngọc nhỏ.

Bình ngọc này là ba viên giải độc thánh đan, Trương Đạo Phong dùng một nửa tuyết liên ngàn năm mà Trương Dương mang về để phối thành, tuổi ông dù sao cũng lớn hơn Trương Dương, kinh nghiệm phối dược phong phú hơn.

Có giải độc thánh đan, chẳng khác nào Trương Khắc Cần được giải độc.

- Ông ngoại, cảm ơn ông.

Nhận cái bình, Trương Dương mừng rỡ nói.

- Đứa nhỏ này, sao còn nói câu đó với ông, ông biết cháu rất sốt ruột.

Trương Đạo Phong cười ha hả, Trương Dương vẫn luôn rất lo lắng độc của Trương Khắc Cần, điểm ấy ông đã sớm biết, nên nhanh chóng phối dược, hoàn toàn hiểu tâm sự này của Trương Dương.

Trương Dương gật đầu cười, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, kéo Mễ Tuyết ra ngoài.

Trị độc cho Trương Khắc Cần, hắn mới có thể yên tâm chuẩn bị chiến tranh. Hô Diên gia dù sao cũng là một thế gia ngàn năm, lạc đà gầy còn hơn ngựa to. Thế gia ngàn năm như vậy thường sẽ có những hậu thủ, ai biết hậu thủ của Hô Diên gia là gì.

Chỉ đánh Hô Diên gia không khó, nhưng hoàn toàn diệt đi một gia tộc, cũng không dễ như vậy, nhất định phải chuẩn bị tốt mọi chuyện.

- Trương Dương, độc của cha có phải có thể giải rồi?

Ngồi ở ghế phụ trên xe, nhìn Trương Dương vẫn luôn cười, Mễ Tuyết nhẹ giọng hỏi một câu.

Cô là một cô gái thông minh, tuy Trương Dương chưa nói mục đích ra ngoài từ sáng sớm, nhưng cô nhìn điệu bộ gấp gáp của Trương Dương thì có thể đoán ra.

- Đúng vậy, em có đồng ý quản lý một khách sạn lớn không? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trương Dương cười hả hả đáp, hỏi lại một câu.

- Khách sạn lớn? Khách sạn gì?

Mễ Tuyết có chút nghi hoặc, cô hiện tại đang kinh doanh khách sạn.

- Chính là loại khách sạn năm sao, nếu em đồng ý, anh định mở một cái ở Trường Kinh.

Trương Dương giải thích, lần trước trong lúc giới thiệu cho Trương Dương, Hoàng Tĩnh không có hệ thống khách sạn ở Trường Kinh khiến Trương Dương có chút tiếc nuối.

Lúc trước Trương Dương từng đề xuất việc này, công ty có thể mở một khách sạn ở Trường Kinh, nếu tài chính không đủ, hắn có thể đầu tư, tiện gia tăng cổ phần của hắn.

Về việc tiếp nhận khách sạn kia, Trương Dương không có ý định gì khác.

Đã nhận rồi, hiện tại hắn là cổ đông lớn nhất, đương nhiên muốn kinh doanh tốt, bên trong không có người nào của mình cũng không hay, Mễ Tuyết hiện cũng đang kinh doanh khách sạn, để cho cô tiếp quản một khách sạn cũng không vấn đề.

Mở khách sạn ở Trường Kinh rất tiện cho họ.

- Em không có ý kiến, mở gì cũng được.

Mễ Tuyết cúi đầu, mặt hơi đỏ lên, cô còn tưởng hai người đính hôn rồi, Trương Dương cố ý mở rộng kinh doanh, sau đó giao cho cô quản lý.

Vừa nghĩ thế, cô thấy mình giống như bà chủ, không kìm được đỏ mặt.

- Được, vậy cứ quyết như thế, xây dựng khách sạn cần thời gian, đợi em tốt nghiệp có thể tới nơi khách học tập trước, tích lũy kinh nghiệm.

Trương Dương gật đầu, hắn còn muốn nói chuyện tu luyện nội kình ra, có bội lan đan và hỏa long quả, Mễ Tuyết chẳng sợ gì, cũng có giai đoạn đầu tốt.

Tuy nhiên cuối cùng Trương Dương vẫn không nói ra, trước khi hỏa long quả chưa phối ra dược vật, chưa hỏi ý kiến Trương Vận An và Trương Đạo Phong, chuyện này tốt nhất chưa nên nhắc đến.

Không lâu sau xe tới cửa đại viện tỉnh ủy. Trương Dương không ăn điểm tâm, nhưng cũng muộn, theo thói quen của Trương Khắc Cần, lúc này chắc ông đã tới cơ quan, bắt đầu công việc rồi.