Thần Y Thánh Thủ

Chương 766: Trương Dương ra tay



Gặp Trương Dương muốn vào phòng giải phẫu, bác sĩ kia sửng sốt, lập tức chặn Trương Dương lại.

- Anh không thể vào, đây là...

Gã nói chưa dứt lời, thân mình liền mất tự nhiên bay sang một bên, một mình gã căn bản không có khả năng chống đỡ được.

Nhưng gã vẫn còn nhớ rõ chức trách của mình, liền lớn tiếng kêu lên.

Hành động xông vào phòng giải phẫu quả thật không hợp quy tắc. Nhưng lúc này Trương Dương bất chấp tất cả, mạng người quan trọng, nên hắn nhất định phải làm như vậy. Vừa rồi hắn thấy rõ tình hình bên trong, sự sống của một người đang bị đe dọa.

Người có sự sống bị đe dọa dĩ nhiên là Mễ Lam, trong phòng giải phẫu chỉ có bà là bệnh nhân.

Ngoại trừ người bệnh ra, trong phòng giải phẫu còn có vài bác sĩ và y tá đang đứng đó nói chuyện và không biết họ đang nói gì.

Mễ Lam thì nằm trên bàn giải phẫu, đầu được che bằng vải trắng.

Người vẫn chưa chết mà bọn họ đã như vậy, chỉ liếc mắt nhìn thôi Trương Dương thiếu chút nữa đã tức điên, tuy rằng sự sống của Mễ Lam bị đe dọa, nhưng dù sao vẫn là sinh mạng con người. Giải phẫu thất bại ngoài ý muốn, bác sĩ không biết cứu như thế nào, không ngờ còn ở đây tán gẫu.

Đây không đơn giản là không làm tròn trách nhiệm nữa mà đây còn là hành động phạm tội, tội mưu sát.

- Anh là ai, muốn làm gì, sao vào đây?

Một bác sĩ phản ứng, lớn tiếng chất vấn, vào phòng giải phẫu ngoại trừ Trương Dương ra còn có Mễ Tuyết, Trương Tĩnh, Long Phong và vài người khác cũng cùng vào.

Người nói chuyện là vị bác sĩ lớn tuổi nhất nơi này, cũng là bác sĩ phụ trách giải phẫu, trước kia Trương Dương từng gặp qua rồi.

- Câm miệng!

Trương Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia.

Bị Trương Dương trừng mắt nhìn như vậy, vị bác sĩ cảm thấy cả người cứng ngắc, một làn khí lạnh chạy từ lòng bàn chân thẳng lên trán, thiếu chút nữa ngất tại chỗ rồi.

Trương Dương bây giờ đang rất giận, bác sĩ không có trách nhiệm như vậy kiếp trước cực kỳ hiếm thấy.

- Mẹ!

Nhìn người nằm trên bàn giải phẫu đang đắp vải trắng Trương Tĩnh chạy tới và khóc thảm. Nguồn truyện: Truyện FULL

May mà Mễ Tuyết giữ cô lại, Mễ Tuyết lúc này cũng tràn đầy lo lắng nhìn Trương Dương, cô không biết tình hình cụ thể thế nào nhưng nếu Trương Dương vào được thì có thể còn hy vọng.

- Mấy người theo tôi qua đây, Long Phong, dẫn họ ra ngoài trước đi!

Trương Dương nhìn mấy người y tá nhẹ giọng căn dặn, kế tiếp là nhìn Long Phong và nói.

Nơi này dù sao cũng là phòng giải phẫu, quả thật không thích hợp cho nhiều người như vậy vào trong.

Long Phong gật đầu, dẫn Mễ Tuyết, Trương Tĩnh rời khỏi. Lúc này y không nghĩ nhiều như vậy, cho dù bác sĩ nói bệnh nhân đã chết, thì chỉ cần có Trương Dương, Trương Dương đồng ý ra tay thì người đó nhất định có thể được hắn cứu sống.

Long Phong tín nhiệm Trương Dương mù quáng thế đấy.

Ngoại trừ bọn Trương Tĩnh ra, những bác sĩ khác cũng bị Long Phong đưa ra ngoài, bọn họ có không muốn đi cũng không có biện pháp, bởi Long Phong căn bản không cho họ ở lại.

Bị mời đi ra ngoài nên vài vị bác sĩ đó la to lên, gây phiền phức cho Long Phong nữa, thế là toàn bộ bị y đánh cho bất tỉnh cả.

Vừa rồi, trong phòng giải phẫu Long Phong cũng nhìn thấy hết thảy, hiểu được các bác sĩ này không có trách nhiệm. Trương Dương chưa ra khỏi phòng mỗ thì y sẽ không cho những người này rời khỏi, đánh cho họ bất tỉnh là cách thích hợp nhất.

Trong phòng giải phẫu, Trương Dương đã đi tới bên cạnh Mễ Lam.

Vài y tá bị hắn gọi ở lại đều ngơ ngác nhìn nhau.

Đo mạch cho Mễ Lam, thấy mạch của bà rất yếu, yếu đến mức gần như là biến mất.

May mà yếu chứ không phải biến mất hoàn toàn, Mễ Lam gần như sắp tử vong, nếu thực sự đã tử vong thì đừng nói là Trương Dương, cho dù là Đại la thần tiên đến đây cũng vô dụng.

Trương Dương không do dự, liền lấy hộp kim châm ra, mười mấy cây ngân châm được châm trực tiếp vào trọng huyệt của Mễ Lam.

Mỗi cái ngân châm đều kèm theo nội kình do hắn đưa vào.

Ngân châm giao động, vài y tá bị Trương Dương gọi lại đều mở to hai mắt nhìn, châm cứu thì các cô đều biết, nhưng chẳng ai ngờ rằng có người dùng phương pháp châm cứu đi trị liệu cho người sắp tử vong, càng không có nghĩ tới nơi châm cứu lại là phòng giải phẫu.

Đây là địa bàn của Tây y lại xuất hiện cách châm cứu của Trung y?

Các y tá lắc đầu, tuy nhiên ánh mắt của bọn họ nhanh chóng lại trừng lớn lên, thiết bị theo dõi mạch bắt đầu biểu hiện một vài số liệu rất nhỏ.

Những số liệu này cho thấy người bệnh đã sống lại.

Nhìn Mễ Lam, hàn khí trên người Trương Dương như nặng thêm vài phần, hắn rốt cục hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Một cuộc giải phẫu rất nhỏ, nhưng bác sĩ phụ trách lại để xảy ra sự cố, không chỉ không thành công, mà còn gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Đây là sự cố rất trắng trợn, bác sĩ lại còn có thể ở trong phòng giải phẫu nói chuyện phiếm.

Sự cố này làm bệnh tình của Mễ Lam nguy kịch hơn, cho dù đó là Trương Dương thì hiện tại cũng có chút khó khăn khi giải quyết.

Suy tính một hồi, Trương Dương khe khẽ thở dài, từ trên người lấy ra một bình ngọc.

Sự cố này làm thân thể Mễ Lam có ảnh hưởng rất lớn, vừa rồi nguy hiểm tính mạng nên làm nguyên khí hao tổn. Trương Dương nắm chắc sẽ chữa được, nhưng bởi vì ảnh hưởng của sự cố, về sau sức khỏe của bà sẽ rất kém, thậm chí sẽ thường xuyên sinh bệnh, khi bị bệnh sẽ hồi phục rất chậm.

Nói vậy có nghĩa là trong tương lai bà sẽ có rất nhiều di chứng.

Tình hình này nếu muốn đem bà hoàn toàn khôi phục lại như bình thường thì chỉ có cách dùng linh dược, và cũng chỉ có linh dược mới có công hiệu với tình huống thế này.

Nói đúng hơn, vừa rồi Mễ Lam gần như đã chết lâm sàn rồi.

Lấy ra một viên Sâm hoàn, Trương Dương không chút do dự nhét vào trong miệng Mễ Lam ngay, Sâm hoàn có hiệu quả tốt nhất trong việc bổ sung nguyên khí, trước mắt sâm hoàn cũng là linh dược thích hợp nhất cho Mễ Lam.

Lúc Sâm hoàn được Trương Dương lấy ra, vài y tá trong phòng giải phẫu đều thấy tinh thần chấn động, Sâm hoàn là linh dược có mùi thơm ngát, nên các cô đều cảm thấy không tầm thường chút nào.

Đáng tiếc hương vị này nhanh chóng biến mất, nhìn Mễ Lam nuốt viên thuốc, trên mặt các y tá lộ ra vẻ đầy hâm mộ.

Sao phải hâm mộ thì bản thân các cô cũng không biết.

- Giúp tôi mặc quần áo vào!

Châm xong Trương Dương thản nhiên dặn dò.

Lập tức, một cô y tá liền giúp hắn, thay xong quần áo giải phẫu. Cả người Trương Dương như thay đổi hoàn toàn.

Trong mắt các y tá, Trương Dương như một bác sĩ, so với những bác sĩ khác thì có khí chất hơn nhiều, một loại khí chất không hình dung ra được.

Đứng trước bàn mổ, Trương Dương tiếp tục ca giải phẫu chưa hoàn thành.

Các y tá cũng không hỏi vì sao, Trương Dương bảo gì thì làm đó, các cô tất cả đều ở bên cạnh nghe theo, giống như giữa Trương Dương và các cô đã có sự hợp tác từ rất lâu rồi.

Điểm này, đến các cô cũng giật mình.

Cuộc giải phẫu được tiến hành, sinh mạng của Mễ Lam cũng bắt đầu khôi phục nhanh chóng, các số liệu theo dõi đã trở về chỉ số bình thường.

Chuyện này khiến các cô kinh ngạc, cho là cuộc giải phẫu lúc nãy thành công thì người bệnh cũng không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, chuyện này ở trong mắt các cô quả thực là kỳ tích.

Các cô nào đâu biết rằng đây đều là nhờ linh dược cả.

Hơn nửa giờ sau, Trương Dương thở dài nhẹ nhõm, ca giải phẫu Mễ Lam hắn làm rất tốt. Mễ Lam đã uống linh dược, tĩnh dưỡng mấy ngày có thể hoàn toàn hồi phục.

Mạng của Mễ Lam xem như đã được hắn cứu.

- Đưa người bệnh về phòng bệnh đi!

Thu dọn xong, Trương Dương nhẹ giọng chỉ bảo y tá, y tá lẳng lặng gật đầu, không hỏi vì sao liền đi chuẩn bị đưa Mễ Lam ra ngoài.

Khi Trương Dương tiến hành giải phẫu cũng là thời điểm các cô bị chấn động thêm lần nữa.

Các cô đều là y tá có tay nghề, thường xuyên theo bác sĩ tiến hành các ca giải phẫu, gặp qua không biết bao nhiêu ca giải phẫu rồi.

Vài y tá trong lòng cũng có một vài ý tưởng tương đồng, bác sĩ họ gặp qua cũng nhiều, nhưng không ai có thủ thuật đao pháp và kỹ xảo có thể so sánh với người trẻ tuổi trước mắt này.

Trước mắt họ, người này chỉ ngoài hai mươi, nhưng thủ thuật và tay nghề thì giống một giáo sư có 50~60 tuổi nghề hơn.

Không, so với giáo sư còn lợi hại hơn, ít nhất thì người vừa rồi giải phẫu, Vương giáo sư, không sánh bằng hắn.

- Cứu!

Cửa của phòng giải phẫu lại mở ra, lần này người đầu tiên đi ra chính là Trương Dương.

Trương Dương mới vừa ra tới, chân mày nhíu lên, bên ngoài phòng giải phẫu có rất nhiều người tụ tập, thậm chí cảnh sát cũng đã tới.

Kỳ thật vào thời điểm làm giải phẫu hắn đã biết bên ngoài có rất nhiều người, chỉ có điều khi đó hắn không có tâm tư để ý tới mà thôi.

Bên ngoài có Long Phong nên bất cứ kẻ nào cũng không có khả năng quấy rầy hắn, hiện tại Long Phong đang đứng ở cửa nên người khác muốn vào phòng giải phẫu cũng không thể nào vào được.

- Trương Dương, cô của em thế nào rồi?

Nhìn thấy Trương Dương, Mễ Tuyết đang lo lắng chờ đợi lập tức chạy tới, vội vàng hỏi.

- Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏe lại!

Trương Dương khẽ mỉm cười, uống xong linh dược lại do hắn tự mình ra tay phẫu thuật, nếu người bệnh xảy ra vấn đề thì hắn không phải là truyền nhân của y thánh nhất mạch rồi.

- Không sao? Em biết mà, anh khẳng định sẽ có cách!

Trên mặt Mễ Tuyết cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười, lúc nãy cô luôn an ủi Trương Tĩnh, nhưng khi an ủi thì bản thân cô cũng thấy lòng mình không yên.

Người ở bên trong là cô ruột của cô, cũng là người thân của cô, bảo cô không lo lắng thì là gạt người rồi.

- Anh rể, mẹ của em thật sự không sao sao?

Trương Tĩnh cũng chạy tới, ánh mắt của nàng đỏ bừng, mặt ướt sũng, nhìn là biết cô đã khóc.

- Thật sự không sao rồi!

Trương Dương lại gật đầu.

- Xin nhường đường!

Rất nhanh, các y tá đưa Mễ Lam vẫn đang hôn mê ra, trên người Mễ Lam vẫn đang truyền dịch, tuy vẫn nằm nhưng có thể nhìn ra bà không có vấn đề gì lớn nữa, sắc mặt đã hồng trở lại, không giống như người vừa mới làm xong phẫu thuật.

Trương Tĩnh lập tức chạy tới, vuốt ve mẹ của mình, cảm nhận hơi ấm trên người bà, nước mắt cô lại chảy xuống.

Hiện tại đã là đêm khuya, lo lắng cả ngày như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt lành. Trương Thành công cũng đã tới, một người đàn ông với ánh mắt đỏ hoe, nhìn thấy vợ mình không có việc gì, rốt cục không kìm nổi đã rớt nước mắt, ngồi xổm xuống khóc òa lên.

Nhưng lần này không khóc bởi thương tâm mà khóc cho thỏa lòng, chịu áp lực lâu như vậy giờ ông cũng cần phải giải phóng tâm tư.