Thần Y Thánh Thủ

Chương 823: Lưu lại Kinh Hòa



Một nhóm người xôn xao!

Ai cũng không ngờ, Lý chủ nhiệm đột nhiên lại nói như vậy, ngay cả hạnh phúc cũng không nói đến, chỉ là trợn mắt há hốc miệng, cũng hoàn toàn không hiểu được Trương Dương đột nhiên sẽ lựa chọn bệnh viện của mình.

Quách Dũng cũng tự mình chẩn đoán bệnh cho đứa bé kia, hiểu rõ vì sao Lý chủ nhiệm lại đưa ra điều kiện như vậy đối với Trương Dương, chỉ dùng châm cứu liền có thể chữa khỏi đau mắt, nói ra chỉ sợ không có người tin.

Thêm nữa bản thân Quách Dũng cũng biết, ông ta không có bất kỳ điều kiện nào có thể so sánh với điều kiện của các đại biểu bệnh viện khác, càng không cần phải nói đến điều kiện của Lý chủ nhiệm nói ra kia, nói thực, chính bản thân ông ta cũng có chút động lòng với điều kiện của Lý chủ nhiệm, nếu ông ta có thể trẻ lại mười mấy tuổi, ông thà rằng lựa chọn đến bệnh viện Hiệp Hòa làm chủ nhiệm cũng không ở đại đây làm viện trưởng.

Dựa vào y thuật của Trương Dương, nếu có thể lưu lại ở Hiệp Hòa, tiền đồ sau này sẽ rộng thênh thang.

- Tôi sẽ lưu lại bệnh viện Kinh Hòa thực tập, Quách viện trưởng, không hoan nghênh tôi sao?

Trương Dương nháy mắt, vẻ mặt tươi cười khôi hài, trêu ghẹo hỏi.

- Sao lại không hoan nghênh? Sao lại không hoan nghênh!

Quách Dũng thoáng một cái phản ứng lại, hưng phấn hung hăng vỗ đùi một cái, trên đùi truyền lại cảm giác tê dại chứng minh nghi ngờ của ông thực sự không phải là mơ, Trương Dương thực sự lựa chọn lưu lại Kinh hòa.

Đối với sự khó hiểu của các đại biểu khác, Trương Dương cũng chẳng quan tâm, tiền đồ tương lai, dựa vào thực lực của Trương Dương hắn căn bản không thèm nhìn đến những thứ đó, hắn lựa chọn ở lại bệnh viện Kinh Hòa, nguyên nhân thuần túy là bởi vì Quách Dũng con người này.

Vị viện trưởng này, tuyệt đối là một viện trưởng tốt, Trương Dương thập phần yêu thích y đức của ông.

Bệnh viện Kinh Hòa tuy không thể so sánh với bệnh viện Hiệp Hòa, nhưng cũng là một bệnh viện chính quy lớn, trong bệnh viện Hiệp Hòa nhân tài đông đúc, nhiều hơn một người như hắn cũng chẳng thiếu hơn bao nhiêu, cho dù hắn đi cũng chỉ là dệt hoa thêu gấm, mà lưu lại bệnh viện Kinh Hòa hắn mới có thể thực sự phát huy thực lực của mình, có thể chữa trị cho càng nhiều bệnh nhân.

Đem tuyết tặng than đương nhiên sẽ tốt hơn thêu hoa dệt gấm một chút.

Tính cả tái sinh, Trương Dương là người của hai thế giới, hiểu rõ qua vài năm nữa, người coi trọng vật chất càng nhiều, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà không chú ý đến sống chết của người khác, người giống như Quách Dũng thật đáng quý đến cỡ nào.

Có người như Quách Dũng ở bệnh viện Kinh Hòa, tuyệt đối sẽ không biến thành giống như kiếp trước, chậm rãi đi xuống, thậm chí cuối cùng biến thành một bệnh biện kiếm tiền tư nhân.

Huống chi, Quách Dũng cũng đủ tín nhiệm Trương Dương, và còn nguyện cho Trương Dương quyền hạn lớn nhất, điểm ấy chính là điểm Trương Dương coi trọng nhất.

Nếu là ở bệnh viện Hiệp Hòa, chắc chắn Lý chủ nhiệm cũng không thể cho Trương Dương quyền hạn như vậy, cũng giống như lần này, cho dù chỉ là một căn bệnh đau mắt nhỏ nhỏ, bên phía bệnh viện Hiệp Hòa cũng không đồng ý để Trương Dương dùng phương thức chữa trị như vậy, cho dù chỉ có trị liệu như vậy mới là cách giải quyết trị liệu căn bản nhất.

- Trương Dương, cậu thật sự quyết định rồi sao?

Lý chủ nhiệm thấy Trương Dương đã đưa ra quyết định, hết sức nuối tiếc, ông ta cũng cho rằng Trương Dương lựa chọn như vậy là quá ủy khuất, vì Trương Dương rõ ràng là có thể lựa chọn bệnh viện tốt hơn.

- Thật sự rất cảm ơn sự ưu ái của Lý chủ nhiệm, nhưng ý tôi đã quyết định rồi!

Trương Dương trả lời dứt khoát.

- Vậy thì được, dù sao dựa theo y thuật của cậu, bất kể ở nơi nào cũng sẽ không chôn vùi tài năng của mình!

Thấy Trương Dương không thay đổi quyết định, Lý chủ nhiệm cũng không cưỡng cầu, người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, dù sao sau này vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.

- Cảm ơn ông Lý!

Trương Dương khẽ mỉm cười, vị Lý chủ nhiệm này, cũng giống Quách Dũng, cũng là một người đáng quý, đối với ông ta Trương Dương vẫn bày tỏ lòng tôn kính từ đáy lòng mình.

- Cảm ơn cái gì, là bệnh viện Hiệp Hòa của chúng tôi không có duyên có được bác sĩ y thuật cao siêu như cậu!

Lý chủ nhiệm xua xua tay, dừng lại một chút, dường như không kìm nổi, lại lên tiếng.

- Phải rồi, Trương Dương, cậu có thể nói cho tôi biết một chút vì sao quá trình cậu châm cứu đứa bé kia đột nhiên lại chảy lệ máu, có phải là biểu lộ bệnh trạng càng nghiêm trọng không?

- Cái này à, chỉ là bệnh đau mắt của đứa bé kia vô cùng nghiêm trọng, bệnh đau mắt của bé không phải là một hai ngày hình thành nên, mà là do thời gian rất dài, áp lực quá lớn tạo thành, hơn nữa gặp phải lửa cháy nhà, nên tức khắc bộc phát, nói thật, cho dù không có lửa cháy, chỉ sợ không bao lâu, nó sẽ bị mù!

Trương Dương nói đến đây, cũng cảm thấy kỳ lạ, đó chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, không ngờ cũng có thể có tình trạng áp lực của mắt quá độ, hơn nữa còn kéo dài đến bây giờ, hắn cũng chưa nhìn thấy cha mẹ của đứa trẻ, thậm chí đến cả người nhà cũng chưa nhìn thấy, điểm này thực sự kỳ lạ.

- Cho nên trọng bệnh trọng y?

Lý chủ nhiệm quả nhiên không hổ là người làm nghề y mấy chục năm nay, ngay lập tức liền hiểu Trương Dương muốn nói gì.

Trương Dương gật gật đầu, nói tiếp:

- Đúng vậy, cho nên tôi dùng kim châm đâm huyệt thái dương, đầu tiên là trấn trụ huyết mạch hai mắt đứa trẻ, sau này không để cho hai mắt bị bất kỳ ảnh hưởng gì, tiếp theo đâm vào thiên ứng, con ngươi, ba cái huyệt vị tứ bạch, áp lực chậm rãi và dẫn ra hai mắt của đứa bé, hai bóng mắt đã tích tụ lệ máu từ lâu cũng kích thích huyệt vị ở bộ phận mắt, đồng thời khiến bóng mắt kết mô, khép lại gia tốc mạch máu, dùng cách này chữa khỏi tật mắt của đứa trẻ!

Còn một điều, Trương Dương cũng không nói ra, hắn có nội công tứ tầng Đại viên mãn, kim châm đâm vào huyệt vị chỉ là một bước, thực ra kim châm không có nhiều lực như vậy. chủ yếu vẫn là công lao nội công của hắn.

Phương pháp trị liệu như vậy, cũng chỉ có Trương Dương mới làm được, nếu đổi lại là một bác sĩ khác, dám đâm kim xuống như vậy, cho dù không có sai sót cũng sẽ không có hiệu quả như vậy, nhưng một khi có sai sót, tất nhiên chỉ khiến tình huống của người bệnh càng nặng hơn.

Lý chủ nhiệm không biết việc Trương Dương có nội công, nhưng hiểu rõ, phương châm trị liệu như vậy cần bao nhiêu dũng khí và lòng tin, đối với Trương Dương không khỏi giơ ngón tay cái ra gật đầu.

Còn lại những đại biểu bệnh viện khác, không hẹn mà cùng đố kỵ với Quách Dũng, theo như họ thấy Quách Dũng đúng là gặp được vận may, không ngờ có thể có được bảo bối Trương Dương. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mà Quách Dũng sớm đã mừng rỡ không ngậm miệng lại được rồi, đến bạn học cũ Chu Đạo Kỳ gọi liên tiếp hai ba lần mà ông ta cũng không nghe thấy.

- Quách Dũng này a..!

Chu Đạo Kỳ không khỏi thở dài, trên mặt vẻ tươi cười, trong lòng đương nhiên là cũng mừng thay cho Quách Dũng, đợi Trương Dương làm xong thủ tục thực tập, không thể thiếu một bữa rượu uống mừng rồi.

- Được rồi, làm chậm trễ nhiều thời gian của mọi người như vậy, thật là ngại quá!

Trước mắt cũng không còn chuyện gì nữa, Trương Dương còn chuẩn bị thương lượng cùng Quách Dũng một số chuyện về sắp xếp thực tập, nhiều đại diện của bệnh viện đều ở đây, cũng không phải chuyện hay.

Mọi người cũng đều có việc của mình, đều ở lại đây đương nhiên là vì tranh giành Trương Dương, nhưng lúc này Trương Dương đã đưa ra quyết định của chính mình rồi, cũng không ở lại thêm nữa, thấy Trương Dương lại nói như vậy, vì thế mọi người lại cùng khách sáo một phen, rời khỏi bệnh viện Kinh Hòa.

Trong bệnh viện Kinh Hòa, rất nhanh cũng chỉ còn lại Quách Dũng, Chu Đạo Kỳ và Trương Dương.

- Đi, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!

Bận rộn đến trưa, Quách Dũng đương nhiên sẽ không nói chuyện thực tập của Trương Dương trong phòng cấp cứu.

Trương Dương vừa gật đầu, đi trong hành lang bệnh viện, thì liền truyền đến một tiếng khóc thảm thiết cùng âm thanh ồn ào.

- Anh đi nộp phí!

- Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi, muốn đi cũng phải là cô đi!

- Cháu của tôi ơi….bác sĩ, y tá, cầu xin các người….nhất định phải cứu cháu của tôi…!

Trương Dương không kìm nổi nhíu mày.

Quách Dũng thì ngây người ra, vội vàng quát một y tá đi từ bên kia đến hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Quách viện trưởng, là người nhà của đứa bé ở phòng cấp cứu lúc trước!

Vị y tá bị gọi lại này lập tức trả lời.