Thần Y Thánh Thủ

Chương 942: Gây thêm phiền toái



- Vị khách này, cậu phải xem kỹ rồi hãy nói đó, đây chính là Hòa Điền Ngọc Bích được sản xuất chính tông ở núi Côn Lôn đó, chỉ là do hình dáng tự nhiên đặc biệt, cho nên chưa có gia công mài mà thôi…

Ông chủ quán xấu hổ nhìn Trương Dương, vẫn lý luận già mồn như trước nói, nhưng ngữ khí trong giọng nói đã có chút dao động, trở nên không còn khẳng định chắc nịch nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trương Dương lắc đầu, ông chủ quán này nếu như không quá tham lam, thì hắn đã chấp nhận bỏ ra ít tiền mua hòn đá này về rồi, để cho ông chủ quán này vẫn kiếm được chút ít, dù sao giá trị của Ngọc Ban Linh Khuẩn bên trong hòn đá này cơ bản không thể dùng tiền để đánh giá được, dù có tính thế nào thì người được lợi vẫn cứ là Trương Dương.

- Ông xem xem chỗ này.

Ra hiệu cho Mễ Tuyết không cần nói, sau đó Trương Dương cầm hòn đá lên, mang lại nâng lên trước mắt ông chủ quán này, để ông ta nhìn rõ đám rêu xanh bên trong chỗ lõm của hòn đá hình dáng như ưng trảo này, sau đó nói:

- Ông xem xem chỗ này, ông có thấy vật như vậy đáng bốn nghìn bảy tệ không?

- A!

Khi Trương Dương cầm hòn đá lên, ông chủ quán này nhìn thấy rõ được đám rêu vằn bên trong chỗ lõm của hòn đá, trong lòng kinh ngạc, nghĩ thầm vậy là hỏng rồi!

Ông ta mới đầu chỉ nhìn thấy sự hứng thú rất lớn của Trương Dương đối với hòn đá này, mà quên mất bên trong chỗ lõm của hòn đá có đám rêu xanh lớn, khi đó ông ta đã ngại phiền phức , nên không có khoét bỏ cái đám rêu xanh bên trong chỗ lõm đi, bây giờ lại thành gậy ông đập lưng ông, có đám rêu xanh này, những gì ông ta vừa nói khi nãy, hiển nhiên đều là nói dối rồi.

Thông thường mà nói, ngọc thạch mặc dù sinh ban, cũng chỉ là loại ngọc ban màu nâu, sinh trưởng bên trong ngọc thạch chứ không phải bên ngoài, mà chỉ cần có chút hiểu biết, cũng sẽ biết, thông thường chỉ có ngọc tính chất không được tốt hoặc vì nước rửa ngọc, mới xuất hiện tình trạng sinh ban nghiêm trọng như vậy, ngọc như thế này, đều là ngọc thứ phẩm không đáng tiền, mà chỗ rêu mọc bên trong chỗ lõm hòn đá lại nghiêm trọng như vậy, điều này cũng đủ nói lên, đây chẳng qua chỉ là một hòn đá bình thường mà thôi.

Ông chủ quán nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tay Trương Dương, hai con ngươi đảo nhanh trong hốc mắt một vòng, liền nghĩ ra một đối sách, kinh ngạc kêu lên một tiếng ai da, bàn tay vỗ lên trán một cái, dùng giọng điệu cực kỳ hối hận nói:

- Sao lại thế này, tôi… tôi bị người ta lừa rồi sao, khi đó tôi thấy viên ngọc thạch này thực sự rất độc đáo, nên đã không xem kỹ. Cái này…cái này…

Xuỵt…

Đến ngay cả các du khách đứng quan sát bên cạnh cũng không kìm được mà xuýt xoa, ai cũng có thể nhìn ra, ông chủ quán này chẳng qua là giấu đầu hở đuôi, cơ bản là lý lẽ già mồn che dấu những điều nói dối mà chính mình vừa nói ra.

Trương Dương cũng chẳng buồn lý luận với ông ta, nói thẳng với ông ta:

- Hòn đá này, một trăm tệ, tôi mua về coi như làm đồ để ngắm vậy.

Cho dù là một trăm tệ, ông chủ quán này cũng là đã kiếm được tiền rồi, nhưng ông chủ quán này vẫn do dự một lúc, đương nhiên là không nỡ chỉ kiếm của Trương Dương có chút tiền như vậy.

- Vị khách này, viên ngọc thạch này, thực sự là tôi đã bỏ ra số tiền lớn để mua về từ núi Côn Lôn, tôi đây chỉ là bị cái tiệm kia nó lừa, hừ, tôi phải quay trở lại tìm hắn tính sổ!

Ông chủ quán vẻ mặt phàn nàn, oán trách Trương Dương một lúc, sau đó dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Một trăm tệ, giá này thấp quá, đám rêu xanh này…gia công mài đi một chút là hết rêu ngay, người khác cũng không phát hiện ra, cậu xem thế này có được không, bốn trăm tệ, bốn trăm tệ tôi sẽ bán cho cậu, cậu xem bán bốn trăm tệ tôi phải lỗ hơn bốn nghìn tệ rồi …

Nói xong, ông chủ quán này giơ tay ra, như muốn lấy lại hòn đá trong tay Trương Dương, miệng còn lẩm bẩm:

- Nếu như cậu không ngại, cũng không vội, tôi có thể giúp cậu gia công một chút, loại bỏ đám rêu xanh bên trong chỗ lõm hòn đá, yên tâm, bảo đảm sau khi gia công, viên ngọc thạch này vẫn giữ được nguyên dạng.

Trương Dương rụt tay về, không cho ông chủ quán lấy lại hòn đá, thứ quý giá nhất bên trong hòn đá này vốn chính là Ngọc Ban Linh Khuẩn, nếu bị ông ta loại bỏ, thì hòn đá này một đồng cũng không đáng giá.

- Vị khách này, cậu làm vậy là…

Ông chủ quán ngẩn người ra, không rõ Trương Dương làm vậy là ý gì.

- Tôi nghĩ ông không hiểu rõ ý của tôi, nếu tôi muốn loại bỏ đám rêu này, cơ bản không cần phải mang đi gia công.

Nói xong, Trương Dương nắm hòn đá trong tay, chỉ một ngón tay vào bên trong chỗ lõm, nội công phát ra từ đầu ngón tay, bao lấy toàn bộ chỗ lõm của hòn đá.

Trương Dương làm như vậy là đang dùng cách năng lượng biến hóa, từ vách chỗ lõm của hòn đá, khoét lấy Ngọc Ban Linh Khuẩn ra mà không xót lại chút nào.

Tuy nhiên tất cả điều này, xung quanh không có ai chú ý đến hành động của Trương Dương, đến khi ngón tay Trương Dương rút ra từ chỗ lõm hòn đá, trên ngón tay quấn quanh là một đám rêu xanh, mà bên trong vách đá, bóng loáng như gương, không còn một chút dấu vết nào của đám rêu xanh nữa.

Tất cả Ngọc Ban Linh Khuẩn đều bị ngón tay của Trương Dương thu gom lại, bỏ hòn đá xuống, Trương Dương tiện tay cầm một chiếc hộp nhỏ lầm từ phỉ thúy lên, bỏ toàn bộ Ngọc Ban Linh Khuẩn vào bên trong, sau đó đậy nắp lại.

Ngọc Ban Linh Khuẩn còn có một đặc điểm, dù là dùng bất cứ đồ vật gì để bảo quản nó, đều không làm giảm đi linh khí của nó một chút nào, càng không ảnh hưởng tới công hiệu của nó.

Biết rõ điểm này Trương Dương mới tiện tay bỏ Ngọc Ban Linh Khuẩn vô cùng quý giá, vào một chiếc hộp ngọc khác.

Liếc mắt nhìn mác của chiếc hộp ngọc, Trương Dương ngẩng đầu, nói với ông chủ quán:

- Bây giờ tôi đổi ý rồi, chiếc hộp ngọc này cộng thêm hòn đá này, tất cả một trăm tệ, nếu ông không bán thì tôi đi đây.

Ông chủ quán nhìn Trương Dương lầm xong tất cả, toàn bộ suy nghĩ của ông ta đều tập trung lên hòn đá kia, một lòng muốn bán hòn đá này với một cái giá tốt, nhưng Trương Dương nói nhu vậy, ông ta càng thêm bất đắc dĩ, mác giá của hộp ngọc trong tay Trương Dương là sáu mươi tệ, có nghĩa là hòn đá trên tay Trương Dương chỉ bán được bốn mươi tệ, còn thấp hơn so với giá lúc nãy.

Nhưng, thấy vẻ mặt kiên quyết của Trương Dương, ông chủ quán cũng biết, đối phương tuyệt đối không tăng thêm tiền nữa, nếu ông ta không đồng ý, thì đối phương thực sự có thể quay đầu đi mất.

- Được rồi, tôi bán…!

Ông chủ quán này không dám tham lam nữa, trong lòng tính toán, liền lên tiếng, sợ Trương Dương lại hối hận lần nữa, dù sao cái hộp ngọc Trương Dương cầm trong tay cũng không đáng giá, với giá sáu mươi tệ thì coi như ông ta cũng đã kiếm được bốn mươi tệ, còn hòn đá này, cơ bản là bán bao nhiêu lời bấy nhiêu.

- Ông chủ, hòn đá này, bán cho tôi, tôi muốn nó, bốn nghìn tệ nhé!

Ngay khi Trương Dương gật đầu, chuẩn bị ra hiệu cho Mễ Tuyết lấy tiền để trả, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, khiến Trương Dương nhíu mày!

Ở đằng sau Trương Dương và Mễ Tuyết, đột nhiên có thêm hai người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, một nam một nữ, người lên tiếng, chính là người con đàn ông ngoại quốc dáng cao.

Anh ta bước lại gần, vẫn còn thở hổn hển, sau khi anh ta bước lại gần liền cầm lấy hòn đá ưng trảo Trương Dương vừa bỏ xuống, liếc mắt nhìn qua, khi anh ta nhìn vào chỗ lõm của hòn đá này, chỗ vách sau khi được Trương Dương xử lý bóng loáng như gương, hai mắt lóe sáng, chậc lưỡi tán thưởng, sau đó chống các đầu ngón tay lên sạp hàng, ngẩng đầu nói với ông chủ quán:

- Hòn đá này, bốn nghìn tệ, bán hay không!

Ông chủ quán dường như không có phản ứng gì, còn trợn mắt há mồn nhìn người ngoại quốc vừa đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.

- Xin lỗi, tôi đã mua rồi.

Trương Dương nhíu mày, hắn là vì phát hiện ra Ngọc Ban Linh Khuẩn trên hòn đá này, mới đành lòng bỏ tiền ra mua, nhưng hai người ngoại quốc này, bây giờ lại đưa ra cái giá cao như vậy, hắn có chút không giải thích được.

Người đàn ông ngoại quốc nhìn Trương Dương, không lo lắng gì, vẻ mặt đắc ý, dường như chắc chắn hòn đá này sẽ là của anh ta.

Người phụ nữ ở bên cạnh anh ta, lại nhìn Truy Phong ở phía sau Trương Dương và Mễ Tuyết, ánh mắt sáng rực.

- Không, không, tôi vẫn chưa đồng ý!

Quả nhiên, ông chủ quán này cũng kịp phản ứng lại, nhanh như chơp giơ tay ra, nắm chặt hòn đá trong tay, vẻ mặt hưng phấn, có một cảm giác có một chiếc bánh có nhân rơi trúng người, lúc này, ông ta cũng bất chấp làm như vậy có hợp lý hay không nữa!

Ông ta trước đó cơ bản không hề nghĩ tới, vẫn còn có người nhìn ra hòn đá này, ông ta vốn đã từ bỏ dự định dùng hòn đá này kiếm một khoản, có thể nói, ông ta bây giờ hoàn toàn đã bị chữ tham che mắt, nhìn hai người ngoại quốc kia, sốt sắng giống như hai cái kim nguyên bảo vậy, đối với Trương Dương, ông ta đã xem nhẹ hoàn toàn.

- Hộp ngọc này tôi bán cho cậu hai mươi tệ, nhưng hòn đá này, tôi không bán nữa!

Ông chủ quán nắm chặt hòn đá trong tay, nhìn Trương Dương, liền lên tiếng đổi ý.

Trương Dương thở dài, nếu hắn muốn hòn đá này, thì ông chủ quán này cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không thể cướp lại hòn đá này, nhưng bây giờ, Ngọc Ban Linh Khuẩn trong hòn đá này đã bị Trương Dương lấy đi mất, có thể nói, vật có giá trị nhất bây giờ, thực ra là hộp ngọc phỉ thúy nằm trong tay Trương Dương.

Từ trong túi vải buồm lấy ra hai mươi tệ, Trương Dương cũng không muốn giằng co với ông chủ quán này, liền mua hộp ngọc đang cầm trong tay, sau đó kéo Mễ Tuyết chuẩn bị rời đi.

Bây giờ toàn bộ tâm tư của ông chủ quán đều tập trung vào đôi nam nữ người ngoại quốc vừa đột nhiên xuất hiện, cơ bản không còn thời gian để ý đến Trương Dương, sau khi cầm tiền của Trương Dương, cũng không thèm để ý đến Trương Dương nữa, nói thẳng với hai người ngoại quốc:

- Ngài yên tâm, viên ngọc thạch này tôi chưa có bán, ngài muốn mua, hoàn toàn không có vấn đề gì!

- Có thể đợi một chút được không, vừa rồi tôi không có nhìn rõ, tôi bây giờ có thể xem lại được không, nhìn kỹ hơn một chút.

Cầm hòn đá từ tay ông chủ quán, người thanh niên ngoại quốc này thở phào nhẹ nhàng, nói với ông chủ quán một câu, sau đó lấy từ trong túi của mình ra một cái kính lúp, cẩn thận quan sát lại.

- A, không, không thành vấn đề…

Hai mắt ông chủ quán sáng rực, mặc dù ông ta đã không chờ nổi để thu tiền, nhưng vẫn kìm xuống.

- Ông xã, vì sao anh không tranh hòn đá này với người kia không được chứ?

Người con gái đứng bên cạnh người ngoại quốc kia, nhỏ giọng hỏi một cậu.

Người đàn ông ngoại quốc vẫn đang dùng kính lúp cẩn thận quan sát, thì thầm đáp lại:

- Louis, em có biết ở Trung Quốc, có một từ ngữ gọi là nhặt sót không? Có một vài người, chính là thích ở những chỗ nhỏ bé này, đi đi lại lại, mục đích của bọn họ chính là tìm được bảo bối giấu ở đây, anh vừa nhìn bộ dạng của người kia, anh ta nhất định là đã phát hiện ra hòn ngọc thạch này là bảo bối gì đó, hơn nữa anh nhìn vách bên trong hòn ngọc thạch này, dường như rất giống, đợi chút, đây, đây chỉ là một hòn đá bình thường!

Bất chợt, người đàn ông này ngẩn người ra, chiếc kính lúp trong tay cũng run lên, lộ rõ vẻ mặt không dám tin!