Sau này Đường Thời Lộc mới biết có một toán cướp hung tợn nấp trong thôn đó. Chúng chuyên dùng đồ cổ để lừa những người mua lắm tiền đến đây giao dịch, sau đó giết người cướp của! Trước Đường Thời Lộc, đã có ba ông chủ giàu có chết ở đây.
Khi vụ án ấy được phá, trong tám tên cướp có năm tên bị bắn chết tại chỗ, ba tên bị xử bắn. Sau chuyện này, Đường Thời Lộc càng tin vào sự chỉ điểm của người trung niên hơn.
Năm ba mươi chín tuổi, Đường Thời Lộc lại gặp một lần lựa chọn khác. Lâm Ngọc Phúc - một đại gia của địa phương, đã mạo phạm một nhân vật lớn và bị kiện, chỉ trong một đêm đã nhà tan cửa nát, một lượng lớn tài sản đều bị đem đi đấu giá.
Advertisement
Trong những năm đó, xã hội rất rối ren, không một ai chịu tiếp quản. Đường Thời Lộc lại nhớ đến câu thứ hai của người trung niên: Gặp phúc hãy mua.
Lòng Đường Thời Lộc dao động, nhưng trong tay lại không có nhiều tiền như vậy. Thế là ông ta bèn đi mượn khắp nơi, còn vay ngân hàng, gom được một tỷ, mua lại tài sản của Lâm Ngọc Phúc, bao gồm khách sạn, mỏ than và các sản nghiệp khác.
Năm năm sau, xã hội ổn định trở lại, giá trị của các sản nghiệp ấy tăng lên gấp mười lần! Đường Thời Lộc cũng nhờ đó mà trở thành người giàu nhất Giang Nam!
Mười mấy năm trôi qua, khi Đường Thời Lộc năm mươi hai tuổi, tổng tài sản của nhà họ Đường đã hơn một trăm tỷ, hưng thịnh vô cùng.
Vào năm đó, ông ta cứ nghĩ mãi về câu cuối cùng của người trung niên: Một lưới hốt gọn.
Đường Thời Lộc luôn cảm thấy khó hiểu với câu nói này. Mãi đến khi công ty Internet trong nước đầu tiên ra đời và thế giới bước vào thời đại mạng lưới Internet, ông ta mới hiểu “một lưới hốt gọn” nghĩa là gì.
Thế nên ông ta đã bỏ ra mười tỷ vốn rủi ro, xây dựng mạng lưới rộng khắp, đầu tư mạnh vào hàng chục công ty Internet trong nước và thậm chí trên toàn thế giới.
Lần này, Đường Thời Lộc lại chọn đúng. Mười năm sau, các công ty Internet này lần lượt phát triển lớn mạnh. Ông ta dễ dàng kiếm được hơn hai trăm tỷ! Hai trăm tỷ này đã giúp nhà họ Đường vượt qua hai cuộc khủng hoảng tài chính liên tiếp và tránh được nguy cơ phá sản.
Nói đến đây, Đường Thời Lộc lại thở dài: “Người đó thật sự tiên đoán như thần vậy! Nếu không nhờ chỉ điểm của ông ấy, nhà họ Đường chắc chắn không đi được đến ngày hôm nay”.
Nghe xong, Ngô Bình đột nhiên cười khẩy.
Đường Thời Lộc ngây ra, hỏi lại: “Cậu Ngô cười gì vậy?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi đang cười cái trò này thôi, ông không nhìn ra sao?”
Đường Thời Lộc hoang mang: “Là trò lừa gạt! Nhưng tại sao lại thế?”
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết xem bói nghĩa là gì không?”
Đường Thời Lộc đáp: “Dĩ nhiên là xem số mệnh của một người”.
“Đúng thế”, Ngô Bình nói, “Số mệnh do trời định. Vậy nên xem được mệnh của một người là chuyện không hề khó đối với bậc cao thủ. Nhưng thay đổi mệnh của một người còn khó hơn lên trời”.
Đường Thời Lộc có kinh nghiệm dạn dày và trí tuệ hơn người, lập tức hiểu ra, bèn hỏi lại: “Ý của cậu Ngô là, thành tựu hiện tại của tôi, vốn dĩ do số trời định sẵn?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, những thứ này vốn được định rằng ông sẽ có. Đối phương chỉ nói trước với ông mà thôi”.
Đường Thời Lộc nghiền ngẫm một hồi mới nói, “Nhưng vào năm hai mươi bảy tuổi, nếu không nhờ lời nhắn của ông ấy, có thể tôi đã chết ở thôn Giếng Cổ rồi”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Chuyện đời biến hoá vô thường. Ông làm sao biết bọn cướp trong thôn ấy nhất định sẽ giết ông kia chứ? Có lẽ bọn chúng sẽ muốn lợi dụng mối quan hệ và người quen của ông để bán số đồ cổ trong tay hơn”.
Đường Thời Lộc cười khổ: “Khả năng này không cao”.
Ngô Bình nói: “Kỹ năng tìm được bước ngoặt ở độ tuổi cố định, trong ngành gọi là ‘lời khuyên’. Có điều, xếp trên lời khuyên còn có ‘tiên tri’, ‘quyết định’, ‘sửa mệnh’. Một lời khuyên cỏn con thật ra cũng chẳng đáng là gì”.
Đường Thời Lộc cực kỳ kinh ngạc: “Cậu Ngô cũng biết xem bói ư?”