Đường Thời Lộc khẽ thở dài, nói với đối phương: “Minh Vũ à, bố nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tuân theo mệnh lệnh của vị cao nhân kia. Gọi con đến là vì mong con chuẩn bị tâm lý tiếp quản tập đoàn Đường thị”.
Mắt Đường Minh Vũ sáng rỡ: “Bố cứ yên tâm ạ. Con chắc chắn sẽ quản lý tập đoàn Đường thị thật tốt!”
Đường Minh Vũ đang nói chuyện thì đầu ngón tay đột nhiên nhói lên, bị thứ gì đó cắt vào mạch máu. Máu tươi chảy ra, có mấy giọt nhỏ xuống sàn.
Advertisement
Hắn kinh ngạc hô lên, vội vàng nắm chặt tay lại, vừa giận dữ nhìn Ngô Bình vừa nói: “Tông sư Ngô, cậu làm gì vậy?”
Ngô Bình nhún vai: “Ngại quá, tôi dùng kim chích muỗi, bất cẩn làm chú bị thương”.
Đường Minh Vũ hừ giọng, đoạn nói với Đường Thời Lộc: “Bố à, con đi băng bó tay nhé, lát nữa sẽ trở ra”.
Hắn vừa đi khỏi, Ngô Bình lập tức lấy một giọt máu dưới sàn lên, rồi lại lấy một giọt máu của Đường Thời Lộc, tiếp tục thực hiện phương pháp dùng máu nhận ruột thịt.
Lần này, hai giọt máu lơ lửng giữa không trung nhưng mãi mà vẫn không hợp lại. Khi chúng vừa lại gần nhau thì đột nhiên “póc” một cái, cả hai giọt máu đột nhiên nổ tung và biến thành hai làn khói đen, rồi dần biến mất.
Đường Thời Lộc hỏi: “Cậu Ngô à, thế nghĩa là?”
“Chuyện này chứng minh hai người không có quan hệ huyết thống. Máu không thể dung hợp, thậm chí không thể đến gần nhau”, anh nói.
Đường Thời Lộc thở dài, đoạn lấy điện thoại ra gọi: “Luật sư Cố à, anh đến biệt thự Vân Đỉnh nhanh nhất có thể nhé, tôi muốn chuyển quyền nắm giữ cổ phần cho người thân của tôi”.
Cúp máy rồi, Đường Thời Lộc chân thành cúi người với Ngô Bình: “Cậu Ngô, ân tình này không thể cảm ơn bằng lời! Tôi sẽ đền đáp cậu thật hậu hĩnh!”
Ngô Bình xua tay: “Tôi là bạn của Tử Di, đây là chuyện nên làm mà. Ông nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ ở đây trông chừng”.
Bây giờ anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ tĩnh tâm ngồi xuống, hít vào thở ra theo pháp môn Như Lai.
Sau khi luyện khí thành sức mạnh, phương pháp hít thở của anh đã khác trước. Giữa nhịp hít và thở không chỉ luyện khí, mà còn có thể tu luyện tinh thần.
Lúc này anh đang chìm trong thức hải, có một khoảng sáng thần kỳ cứ co vào phồng ra, diệu kỳ vô cùng.
Khi tu luyện, anh không hề cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, đến khi mở mắt đã là hai giờ sau rồi.
Một người đàn ông trung niên cùng Đường Tử Di và Đường Minh Huy đều được gọi vào phòng. Họ cần tiến hành chuyển giao quyền lực tập đoàn Đường thị, mà chuyện này phải làm theo trình tự pháp luật.
Khi biết được kế hoạch của Đường Thời Lộc, Đường Minh Huy gần như không dám tin vào tai mình, cả Đường Tử Di cũng rất ngỡ ngàng.
Ngô Bình nói: “Làm càng nhanh càng tốt”.
Rồi anh ngồi ở ngoài cửa. Anh biết lúc này Đường Minh Vũ đã ngộ ra mọi chuyện. Đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt!
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ đã đưa năm vị cao thủ đến. Năm người này vào ban ngày không xuất hiện, chắc hẳn Đường Minh Vũ đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Minh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Tông sư Ngô, tốt nhất là cậu nên tránh ra!”