Hoắc Vân Đô cười khổ đáp: “Tôi nhớ chứng nhận của đường chủ là giám sát hình cảnh cấp ba. Tất cả thân phận mà chúng tôi có đều là thật, hơn nữa có thể tra trên mạng”.
Bảo sao Hoắc Vân Đô kinh ngạc, vì chức vụ của Ngô Bình quá cao, nhờ đó anh làm gì cũng tiện hơn.
Advertisement
Phó đường chủ có tay trong hay sao mà nhận được chức vụ cao thế?
Ngô Bình lại lấy chứng nhận của cục an toàn quốc gia ra, bên trên có viết anh là cục phó.
Còn tờ chứng nhận của cục điều tra thì anh cũng là phó cục trưởng của khu vực Giang Nam.
Hoắc Vân Đô xem hết chỗ chứng nhận ấy xong thì đờ ra, sự coi thường mà anh ta dành cho Ngô Bình ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Vì anh ta biết rõ, Ngô Bình có chức vụ cao như vậy, chứng tỏ hậu thuẫn của anh rất lớn. Đừng nói là anh ta, đến đường chủ cũng phải lấy lòng Ngô Bình và không dám đắc tội với anh.
Hoắc Vân Đô cười nói: “Phó đường chủ, sau này cậu chính là thủ lĩnh của chúng tôi, có việc gì thì cậu cứ phân phó”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đang định bảo anh đi điều tra mấy người, họ rất có quyền thế ở đây”.
Hoắc Vân Đô nói: “Huyện nhỏ thế này thì làm gì có nhân vật lớn nào chứ, chỉ cần thủ lĩnh ra tay, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Ngô Bình: “Các anh điều tra giúp tôi về Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường cùng các mối quan hệ phía sau họ. Tôi muốn giúp Chu Tiểu Lôi giành lại cổ phần”.
Hoắc Vân Đô đứng dậy rồi nói: “Được, tôi sẽ đi xử lý ngay”.
Nhóm Hoắc Vân Đô vừa đi, Ngô Bình đã đứng dậy chuẩn bị đi viếng Chu Phù Sinh.
Bài vị của anh ấy được đặt trong từ đường của nhà họ Chu, muốn tới thắp nhang thì phải về quê của Chu Tiểu Lôi.
Làng của cô ấy tên là Hoá Long, nghe nói thời Tiên Tần từng có con mãng xà hoá rồng ở đây. Thôn này có lịch sử lâu đời nên cũng có rất nhiều nhà cổ, hầu hết đều từ một trăm đến một nghìn năm.
Từ đường nhà họ Chu nằm ở phía Tây của thôn, trước đó là một quảng trường nhỏ, cho trẻ con và người già nghỉ ngơi chơi đùa.
Lúc này, một chiếc m8 đỗ ở đây, cửa xe mở ra, Chu Tiểu Lôi và Ngô Bình bước xuống.
Mọi người ở đây đều nhìn theo họ, sau khi trông thấy Chu Tiểu Lôi, ai cũng ngạc nhiên, có người còn chạy luôn vào nhà.