Ngô Bình: “Ra là thế, nhưng cổ đông ở vịnh Bạch Long không chỉ có một mình tôi, chuyện này tôi cần phải bàn với họ đã”.
“Sao cơ?”, Trần Vĩnh Chân nhìn anh: “Nhưng tôi nghe nói cổ đông của dự án này chỉ có ba người thôi mà, ngoài Trác Khang ra thì còn ai nữa?”
Ngô Bình cười lạnh, hoá ra Trần Vĩnh Chân cũng đã điều tra rõ ràng rồi, anh nói: “Còn chứ, cổ động thật sự của căn biệt thự đó là Đông Phật tiên sinh”.
Advertisement
Trần Vĩnh Chân biến sắc mặt nói: “Đông Phật tiên sinh! Anh Ngô quen người này sao?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đông Phật tiên sinh là sư phụ của tôi”.
Trần Vĩnh Chân ngẩn ra rồi gật gù: “Nói vậy là anh Ngô không bán đúng không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi cũng lực bất tòng tâm, đành xin lỗi anh Trần vậy”.
Trần Vĩnh Chân thở dài nói: “Tiếc quá!”
Anh ta đứng dậy: “Nếu là nhà của Đông Phật tiên sinh thì thôi vậy, anh Ngô, cô Đường, tôi xin phép!”
Anh ta nói rồi đi luôn, như có việc gì gấp lắm.
Ngô Bình nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ thì thấy anh ta lên một chiếc xe, sau đó mới nói với Đường Tử Di: “Tử Di, tôi phải đi theo dõi anh ta, cô về trước đi”.
Đường Tử Di gật đầu: “Anh cẩn thận đấy!”
Ngô Bình đi xống dưới rồi bắt một chiếc taxi đi theo Trần Vĩnh Chân.
Đường đông nên chiếc xe của Trần Vĩnh Chân không đi nhanh được, kỹ thuật của tài xế taxi rất khá, không bao lâu đã đuổi kịp rồi đi thong dong phía sau.
Xe của Trần Vĩnh Chân đi vào một khách sạn, Ngô Bình bảo tài xế bám theo, sau đó anh trả tiền rồi xuống xe đi theo anh ta.
Nhìn từ xa thấy Trần Vĩnh Chân đi vào thang máy, Ngô Bình lập tức leo tháng bộ, đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu xem anh ta lên tầng mấy.
Thấy Trần Vĩnh Chân đi vào một căn phòng có số là 8606, Ngô Bình ghi nhớ rồi trở xuống tầng một rồi thuê một phòng là phòng kế bên.
Xong xuôi, anh lên nhận phòng rồi bắt đầu theo dõi Trần Vĩnh Chân. Khả năng nhìn xuyên thấu của anh có thể nhìn qua được tường cách âm, anh nhìn thấy Trần Vĩnh Chân đang ngồi trên sofa, phía đối diện có một ông lão râu tóc bạc phơ, già đến mức sắp chết được rồi.
Hai người đang nói chuyện gì đó, Ngô Bình quan sát khẩu hình của họ thì cũng hiểu được đại khái nội dung cuộc hội thoại.
Trần Vĩnh Chân nói: “Sư huynh, thực lực của Đông Phật tiên sinh hơn huynh đệ mình, nếu ra tay thì chúng ta sẽ gặp bất lợi. Đệ mới chiếm được thân thể này nên thực lực vẫn đang có hạn. Còn sư huynh đã quá nhiều tuổi rồi, không thể là đối thủ của Đông Phật tiên sinh được”.
Ông lão kia nói: “Sư đệ, huynh đệ ta chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên mà lại cố thi triển thuật Đoạt Xá thế này sẽ gây ảnh hưởng lớn tới hồn phách. Bây giờ rất cần có linh khí để bồi dưỡng cơ thể, vị trí đó của vịnh Bạch Long có linh khí Tử Long, đó là báu vật vô giá, nếu chúng ta lấy được thì khéo có thể đột phá lên Địa Tiên được đấy”.
“Một khi tiến vào cảnh giới ấy rồi, tuổi thọ của chúng ta sẽ tăng thêm, vậy là có thể sống thêm vài trăm năm nữa”, ông lão nói: “Vì thế dù có Đông Phật tiên sinh ngáng đường thì chúng ta cũng phải chiếm được nơi đó”.