Lúc Uông sư chạy ra khỏi phòng bệnh, ông ta thật sự cho rằng Uông sư hèn nhát nên lo chạy trước cứu thân đấy.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
Lâm Mộc đi theo hai người phía trước, tiến vào một tòa nhà cũ kĩ.
Sảnh lớn ở tầng một chỉ có một cô gái ngồi ở quầy tiếp tân, ngoài ra không còn ai nữa.
Hai người họ dắt Lâm Mộc đi thang máy lên lầu hai.
“Ở đây!”
Đến lầu hai, bọn họ dẫn Lâm Mộc đến một gian phòng có tên “Phòng thẩm vấn” rồi mời anh vào đó.
Tiếp đến, bọn họ hỏi Lâm Mộc về tên họ, tuổi tác, cảnh giới và một số thông tin khác. Sau khi hỏi xong một số vấn đề cơ bản thì bắt đầu vào trọng tâm chính:
“Anh đến từ môn phái nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi.
“Tôi không thuộc môn phái nào cả.” – Lâm Mộc đáp lại.
“Vậy anh bước vào con đường tu luyện này bằng cách nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi lại.
“Đây là chuyện riêng tư, tôi có quyền im lặng không cần kể ra nhỉ? Dù sao tôi cũng không làm gì sai cả, cho nên các người không cần phải xét hỏi tôi như thẩm vấn phạm nhân đâu, đúng chứ?”
“Hỏi anh cái gì thì anh thành thật trả lời đi! Đã vào đến đây thì dẹp cái dáng vẻ kiêu ngạo của người tu hành đi! Thành thật khai báo, anh phải hiểu rõ anh đang ở nơi nào!” – Người đàn ông nghiêm túc nói.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mũi to mặc âu phục đi vào phòng thẩm vấn.
Khi cửa mở ra, hai người đang thẩm vấn Lâm Mộc lập tức đứng dậy, hướng người đàn ông trung niên mũi to hành lễ.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” – Người đàn ông trung niên mũi to phất tay một cái.
“Vâng.” – Hai người họ đáp lại, sau đó lui ra.
Trong tay người đàn ông trung niên mũi to cầm một ly cà phê, đi tới trước mặt Lâm Mộc.