Thần Y Trở Lại

Chương 383: “Xin anh trả lời câu hỏi của tôi trước”.



Ông béo đần mặt ra, ngơ ngẩn nhìn con dấu đỏ chói trên chứng nhận của Ngô Bình, trán ông ta mướt mồ hôi, ông ta vội cười trừ nói: “Cục phó Ngô, tôi xin lỗi, ban nãy là tôi sai, tôi…”



“Có gì thì về đồn mà trình bày”, Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi sẽ gọi cho ông sau”.



Dứt lời, anh quay về xe, bỏ ông béo tái mặt ở lại.

Advertisement

Chiếc xe của người Nhật đã tránh sang một bên, xe của Ngô Bình chậm rãi đi qua, sau đó tiến vào một câu lạc bộ của Nhật Bản.



Họ vừa xuống xe, một cô gái trẻ mặc Kimono đứng ngoài cửa đã mỉm cười nói: “Xin hỏi, là anh Ngô Bình phải không ạ?”



Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi”.



Cô gái nói: “Anh Ngô, cô chủ nhà chúng tôi đã chờ ở bên trong lâu rồi ạ, mời anh!”



Ngô Bình đi theo cô gái vào câu lạc bộ, sau khi đi qua một phòng khách, nhóm anh được mời vào một căn phòng nhỏ hơn.



Một cô gái mặc Kimono màu đỏ đang ngồi quỳ ở đây, cô ta khoảng hơn 20 tuổi, trông không quá đẹp, nhưng rất có khí chất.



Có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông Nhật Bản ngồi bên cạnh cô ta. Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy họ đều là cao thủ, nhất là người phụ nữ mặc Kimono đó, chắc phải cỡ đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi!



Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao vậy rồi ư?



Cô gái mặc Kimono lịch sự nói: “Chào anh Ngô Bình, mời ngồi!”



Ở đây không có ghế, Ngô Bình lại không quen ngồi quỳ, vì thế anh ngồi xếp bằng rồi nói với cô gái: “Cô là Oda Nobunaga hả?”



Cô gái mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi xin lỗi khi bắt anh mất công đến đây thế này”.



Ngô Bình: “Không sao, có gì thì cô nói luôn đi, tôi không thích lòng vòng”.



Oda Nobunaga mỉm cười nói: “Anh Ngô đúng là người thẳng thắn, vậy tôi xin phép nói thẳng luôn. Cách đây không lâu, anh Ngô đã phát hiện ra vài thứ ở vịnh Bạch Long đúng không?”



Ngô Bình: “Đúng, sau khi phát hiện ra tôi đã báo cho Thần Võ Ti luôn, việc sau đó thế nào thì tôi không rõ”.



Oda Nobunaga nhìn anh: “Anh nói vậy là trước khi Thần Võ Ti đến đó, chỉ có một mình anh ở đó thôi ư?”



Ngô Bình cau mày: “Cô muốn nói gì?”



Oda Nobunaga bình thản đáp: “Tà lực bạch cốt của tượng ma ở bên dưới đã giảm mất một phần ba, anh Ngô có thể cho tôi một lời giải thích không?”



Ngô Bình ngạc nhiên: “Các cô đang giữ tượng ma ư?”

Oda Nobunaga thờ ơ nói: “Xin anh trả lời câu hỏi của tôi trước”.

Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu anh nảy ra rất nhiều ý, rõ ràng tượng ma đã được mang tới Thiên Kinh rồi, sao giờ lại ở trong tay họ? Lẽ nào bị cướp giữa đường?

Ngô Bình nhướn mày nói: “Tôi chưa từng thấy tượng ma mà cô nói, nên không biết tà lực đó là gì cả”.

“Vậy ư? Nếu anh đã báo cho Thần Võ Ti ngay thì chứng tỏ anh biết nó là thứ gì. Nếu vậy, lẽ ra anh cũng phải biết tính quan trọng của tượng ma mới đúng". Oda Nobunaga nói.

Ngô Bình: "Đúng là tôi có biết nhưng tà lực rất bất thường nên tôi không thể lại gần".

Oda Nobunaga cau mày: "Anh nói vậy cũng đúng, đến tôi cũng không dám tiếp xúc với nó. Nhưng anh vẫn chưa khỏi thoát khỏi vòng nghi vấn, rất xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải kiểm tra và thẩm vấn anh."

Ngô Bình híp mắt nói: "Kiểm tra và thẩm vấn tôi".