“Đúng vậy, thậm chí còn cứu được Diệp Huyền ra ngoài”, Độc Phật vẻ mặt vô cùng khó tin, nói tiếp: “Sao bọn chúng lại phá được sát trận cơ chứ?”
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ sức ảnh hưởng của Diệp Thiên Tông ở Thiên Kinh lớn thế nào. Nếu Diệp Thiên Tông quay lại trả thù thì quả thực là quá đáng sợ!
Advertisement Trong một diễn biến khác, đoàn người do Diệp Thiên Tông dẫn đầu đã về đến nhà, nhờ Ngô Bình cứu chữa, Diệp Huyền cũng đã tỉnh lại. Lúc này Diệp Thiên Tông mới hoàn toàn yên tâm.
Ông ấy vỗ vai Ngô Bình: “Sư đệ, cậu đưa Diệp Huyền rời khỏi Thiên Kinh, tới huyện Minh Dương ở tạm vài ngày. Thời gian này phiền cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh”.
Ngô Bình nhướn mày đáp: “Sư huynh, em cũng muốn tham gia vào cuộc chiến với Độc Phật”.
Diệp Thiên Tông từ chối ngay: “Không được, đây là trận huyết chiến, tức là sẽ có người phải chết. Nếu để cậu đi thì quá nguy hiểm, hơn nữa không phải anh bảo cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh sao?”
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Sư huynh, trận chiến này anh nắm chắc mấy phần thắng?”
“Chín phần”, Diệp Thiên Tông bình thản đáp: “Tất cả mọi thứ về Độc Phật anh đều nắm rõ. Nhưng anh có thủ thuật, chiêu thức gì ông ta lại không hề biết. Cho nên ông ta chắc chắn không dám động tới anh!”
Thấy Diệp Thiên Tông tự tin như vậy, Ngô Bình mới hơi yên tâm: “Vậy được rồi, em và Diệp Huyền rời khỏi đây trước, mong mọi việc đều thuận lợi”.
Diệp Huyền vừa được chữa trị nên còn khá yếu, anh ta cất tiếng hỏi: “Sư thúc tổ, huyện Minh Dương là nơi nào vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Đến rồi sẽ biết”.
Diệp Thiên Tông phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, ngay tối hôm đó Ngô Bình và Diệp Huyền lên xe rời Thiên Kinh. Người lái xe là Quảng Hải, ngoài ra còn một vài tài xế và vệ sĩ đi theo. Tất cả có mười chiếc xe nhỏ và năm xe hàng.
Xe hàng chở đồ dùng thường ngày của Diệp Huyền, ví dụ như rượu, xì gà. Còn mười chiếc xe nhỏ kia thì có đến tám chiếc là xe việt dã và các loại xe đắt tiền của anh ta.
Diệp Huyền thiếu gia bất luận là ở đâu cũng vô cùng coi trọng vấn đề hình thức, cho nên xe sang mang theo là đương nhiên. Đi cùng còn có cả quản gia và người hầu của anh ta.
Còn nơi ở thì tạm thời là biệt thự Đông Hồ số một.
Lúc này, Ngô Bình và Diệp Huyền đang ngồi trên một chiếc xe sang, sắc mặt Diệp Huyền đã khá lên rất nhiều. Anh ta hỏi: “Sư thúc tổ, ông nội của đệ tử sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Ngô Bình nhìn Diệp Huyền đáp: “Đại sư huynh rất tự tin, anh không cần quá lo lắng. Cứ coi như đây là một chuyến du lịch đi”.
Diệp Huyền thở dài nói: “Một huyện lị nhỏ thì có thể có gì được cơ chứ? Sư thúc tổ, hay là chúng ta đổi địa điểm đến Vân Kinh hoặc Nam Đô được không?”
Ngô Bình từ chối luôn: “Không được, chỉ có thể đến huyện Minh Dương. Không phải anh còn yếu sao? Vừa hay tôi sẽ giúp anh điều hoà khí huyết, sau này còn sinh cho ông nội anh một đứa cháu nội mập mạp”.
Diệp Huyền thiếu điều nhảy lên: "Sư thúc tổ, sao thúc cũng bắt đầu giống ông nội vậy? Tự nhiên bảo đệ tử phải sinh con, thật là quá đáng."
Ngô Bình cười đáp: "Sao thế, không có cô nào lọt vào mắt xanh à?"
Diệp Huyền bĩu môi: "Một mình sướng biết bao nhiêu, tự nhiên có thêm một cô gái níu chân làm gì cơ chứ? Đệ tử chơi chưa đã."
Ngô Bình nói: "Đợi Thiên Kinh yên ổn trở lại, anh có từng nghĩ đến việc xuất hiện với thân phận mới không?"