Ông lão ấy chính là Tả Vân Tinh, bang chủ của bang Long Xà.
Tả Vân Tinh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu rồi. Tên Diệp Huyền kia nên cần dè chừng. Cách làm trước đó của cậu quá lỗ mãng”.
Lục Kình Ba thở dài: “Bang chủ, lần này công ty của tôi bị Diệp Huyền giành mất. Tôi chịu thiệt hại ít nhất là một trăm tỷ!”
Advertisement
Tả Vân Tinh hừ giọng: “Miếng mỡ một trăm tỷ ấy, đâu phải ai cũng nuốt trôi được? Tên Diệp Huyền kia dù có chỗ dựa lớn đến mấy cũng chỉ là người, là con người thì ắt có sinh lão bệnh tử! Chuyện này để tôi xử lý. Những chuyện sau đó, cậu không cần hỏi nhiều nữa”.
Lục Kình Ba cả mừng. Ông ta hiểu rõ tính tình của bang chủ bang Long Xà, bèn nói ngay: “Cảm ơn bang chủ! Nếu bang chủ có thể giúp tôi lấy lại công ty, sau này Kình Ba sẽ hiến tặng một trăm triệu cho bang Long Xà!”
Tả Vân Tinh cười: “Những chuyện này để sau hẵng nói. Trong chuyện này còn có một người tên Ngô Bình. Dạo trước, Lâm Hổ Vương bị cậu ta dùng ám thủ, hiện giờ sống không bằng chết. Anh trai Lâm Thiên Vương của hắn như phát điên vậy, đang đi tìm tên Ngô Bình này khắp nơi. Lát nữa, tôi sẽ sai người tiết lộ tin Ngô Bình đang ở thủ đô cho Lâm Thiên Vương biết”.
Hai mắt Lục Kình Ba sáng rực: “Bang chủ sáng suốt! Lâm Thiên Vương sở hữu năng lực rất mạnh, Ngô Bình chắc chắn không phải đối thủ!”
Tả Vân Tinh nói: “Vẫn chưa đủ. Tên Ngô Bình này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh. Mà kẻ địch của Đông Phật tiên sinh đang ở Thiên Kinh, tên là Trương Nguyên Cổ, ông chủ của tổ chức Tiên Cơ. Nếu có thể hợp tác với hắn, đừng nói Ngô Bình, ngay cả người đứng sau Ngô Bình cũng phải xong đời”.
Lục Kình Ba hào hứng đến mức run rẩy cả người: “Vậy tên Trương Nguyên Cổ ấy sẽ giúp chúng ta à, bang chủ?”
“Không phải hắn giúp chúng ta, mà là chúng ta giúp hắn tiêu diệt đối thủ”, Tả Vân Tinh cười nói: “ Trương Nguyên Cổ là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, sau đó phản bội sư môn, nương nhờ nhà Tư Đồ của nước Mễ. Bây giờ hắn về nước phát triển, đang muốn trèo lên vị trí cao, nên buộc phải đạp sư đồ Đông Phật tiên sinh xuống!”
Lục Kình Ba gật đầu: “Thì ra là vậy!”
Lúc này, Ngô Bình còn đang xem chương trình, biểu hiện của Lâm Băng Tiên vẫn rất tốt. Vệ Thanh Ảnh ngồi ngay bên cạnh Ngô Bình. Cô ấy cười hỏi: “Anh Ngô à, lần này anh đến thủ đô chính vì để thăm Băng Tiên?”
“Không đâu. Tôi có chút việc cần phải xử lý lý thôi”, Ngô Bình đáp: “Về phần Băng Tiên, làm phiền cô Vệ”.
Vệ Thanh Ảnh đáp: “Nào có, là việc tôi nên làm mà”.
Nghĩ đến Diệp Huyền, anh bèn hỏi: “Cô Vệ có biết Diệp Huyền không?”
Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tiếng tăm của anh Diệp, ai mà chẳng biết? Đó là nhân vật lớn của giới giải trí mà, tôi ngưỡng mộ đã lâu”.
Ngô Bình nói: “Diệp Huyền đã thu mua đài truyền hình và các trang video của Lục Kình Ba. Tôi cảm thấy hai người có thể hợp tác”.
Đôi mắt Vệ Thanh Ảnh sáng lên: “Được! Hôm nào phiền anh giới thiệu cho tôi nhé”.
“Được thôi, khi nào về tôi sẽ sắp xếp”, Ngô Bình mỉm cười đồng ý.
Xem đến nửa chương trình, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Diệp Huyền, bảo là anh ta đã hẹn một nhà sưu tầm hổ phách kia rồi, hỏi anh có rảnh vào trưa nay không.
Anh xem đồng hồ, thấy bây giờ vẫn còn kịp, bèn chào tạm biệt Vệ Thanh Ảnh.
Hai bên hẹn gặp nhau ở gần nhà của nhà sưu tầm kia. Quảng Hải lái xe, đi đến điểm hẹn.
Nhưng họ chờ suốt hai mươi phút, Diệp Huyền vẫn không lộ diện.
Quảng Hải hơi sốt ruột, bèn nói: “Sư thúc tổ, chắc Diệp Huyền bị tắc đường, để đệ tử gọi điện hỏi”.