Thần Y Trở Lại

Chương 478: Vậy Thì Siêu Quá!



Bì Dương sợ hết hồn, Ngô Hữu Tuyền là người mà hắn rất kính trong, trong ấn tướng của hắn, Ngô Hữu Tuyền luôn như một vị thần. Nhưng một người tài giỏi như vậy lại phải khúm núm với Ngô Bình, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào.

Trời ơi! Sao hắn lại chọc vào một nhân vật đáng gờm vậy chứ, chán sống rồi hay sao?

Bì Dương cố nhịn cơn ngứa ngay rồi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tông sư Ngô, tôi xin lỗi. Sáng nay là tôi sai, tôi đi nhanh quá nên đụng trúng ông ngoại anh, tôi sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi”.

Advertisement

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh là dân xã hội cơ mà, sao lại quỳ trước mặt tôi? Mau đứng dậy đi”.

Bì Dương giơ tay lên vả hai cái thật mạnh vào mặt, ngay sau đó mặt hắn đã sưng vù: “Tông sư Ngô, tôi sai rồi, tôi là đồ cặn bã chứ không phải người, xin anh tha cho tôi, tôi nhất định sẽ thay đổi”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Anh có thay đổi hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Bì Dương đần mặt ra rồi dùng ánh mắt thảm thiết nhìn Ngô Hữu Tuyền. Ngô Hữu Tuyền ho khan một tiếng rồi chắp tay với Ngô Bình: “Tông sư Ngô, hồi nhỏ Bì Dương có đi theo tôi học võ, nhưng tư chất của nó kém quá nên không học được, thành ra bây giờ tính tình hơi ngang ngược. Thật ra, nó không phải người xấu đâu, chỉ tại bốc đồng quá thôi. Nếu cậu thấy nó chưa đủ thành ý thì để tôi bắt nó đến nhà xin lỗi ông ngoại cậu. Mong cậu tha cho nó lần này để nó làm lại cuộc đời”.

Ngô Bình ừm một tiếng: “Chẳng mấy khi gặp được người học võ ở cùng quê, coi như tôi nể mặt anh vậy”.

Ngô Hữu Tuyền mừng rỡ nói: “Cảm ơn tông sư”.

Sau đó, gã lại đá cho Bì Dương thêm phát nữa: “Thằng này, mau cảm ơn tông sư đi”.

“Cảm ơn tông sư, cảm ơn tông sư”, Bì Dương vội nói.

Ngô Bình vung tay rồi vỗ vào lưng Bì Dương để lấy kim châm cứu ra, đồng thời giải ám thủ cho hắn rồi nói: “Học võ cần có đức, có tài mà không có đức thì vứt!”



Ngô Hữu Tuyền thở dài nói: “Là tôi dạy dỗ không nghiêm, để tông sư chê cười rồi”.

Bì Dương cảm thấy người mình nhẹ bẫng rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Được rồi, tôi không làm phiền mấy người nữa, chào”.

Ngô Hữu Tuyền giữ anh ở lại đi ăn, nhưng Ngô Bình đã từ chối, song hai bên đã trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Nhược Tuyết cảm thán: “Không ngờ địa vị của anh trong giang hồ lại cao đến thế, đến một người như Ngô Hữu Tuyền cũng phải khép nép với anh”.

Ngô Bình: “Hả, Ngô Hữu Tuyền đó nổi tiếng lắm à?”

Chu Nhược Tuyết: “Anh không biết à? Gã nổi tiếng ở huyện mình lắm, tài sản cả tỷ bạc đấy. Điều quan trọng hơn là gã có một người anh rất giỏi tên là Ngô Hữu Dung. Người này giàu lắm, khối tài sản hơn 20 tỷ, quản lý quỹ đầu sư Thiên Sư hàng mấy trăm tỷ, giá trị của các công ty mà ông ta từng đầu tư lên đến cả vài nghìn tỷ rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế cơ à? Vậy thì siêu quá!”

Sau đó, anh hỏi: “Hình như Vân Phàm cũng có bối cảnh đặc biệt, sao lại vào đội truy bắt tội phạm ma tuý?”

Chu Nhược Tuyết bình thản đáp: "À bố của Vân Phàm là một cánh tay đắc lực của bộ Công Thương, còn mẹ anh ấy là dân kinh doanh, nói chung là gia đình có điều kiện. Bọn tôi học cùng trường cảnh sát nên khá thân với nhau".

Ngô Bình: "Thân á? Vậy chứng tỏ là anh ta từng theo đuổi cô rồi".

Ngô Bình tỉnh bơ: "Tôi nào xứng với anh ấy, anh ấy có vợ sắp cưới lâu rồi, còn là cô chủ nhà giàu ở tỉnh cơ".

Hai người lên xe, Chu Nhược Tuyết định đưa Ngô Bình về thì bộ đàm chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Tất cả mọi người lập tức tập trung về đồn, có chuyện lớn rồi".
— QUẢNG CÁO —