Ngô Mi đầy vẻ tự hào nói: “Đương nhiên, anh tớ là cao thủ võ lâm đấy”.
Ngô Bình nghe mà thấy chán, sao chuyện gì cô nhóc này cũng kể hết với người khác thế?
Dương Kiệt cười nói: “Lần trước cậu kể anh cậu còn biết chữa bệnh đúng không?”
Advertisement “Ừ, bệnh ung thư của mẹ tớ với cô Lâm đều do anh tớ chữa đấy”.
Dương Kiệt thoáng ngạc nhiên: “Anh ấy chữa được cả bệnh ung thư à?”
Ngô Mi gật đầu: “Ừ”.
Dương Kiệt: “Thế thì siêu thật, vì y học hiện giờ đã chữa được ung thư đâu”.
Sau đó, hai người bắt đầu nói sang chuyện học hành, có vẻ Dương Kiệt này rất hiểu tâm lý của con gái, thi thoảng cậu ấy lại chọc cho Ngô Mi cười phá lên.
Ăn uống xong, hai người trở lại trường, lần này Ngô Bình không đi theo nữa, tạm thời anh thấy Dương Kiệt không có vấn đề gì.
Thanh toán xong, anh vừa rời khỏi nhà hàng thì Chu Nhược Tuyết đã gọi tới, giọng cô ấy rất hoảng hốt: “Ngô Bình, anh đến đây một lát được không?”
Ngô Bình hỏi: “Cảnh sát Chu, có chuyện gì thế?”
Chu Nhược Tuyết khóc nức nở: “Chúng tôi có ba người thiệt mạng, bảy người bị thương nặng, đến đội trưởng cũng đến rồi, mà vẫn không bắt được tên đó”.
Ngô Bình cau mày: “Tội phạm là ai thế?”
“Vương Quyết - tội phạm truy nã cấp S số 24”, Chu Nhược Tuyết đáp.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Chuyện này phải để cơ quan chuyên môn phụ trách chứ?”
Chu Nhược Tuyết: “Là lệnh của chi đội trưởng, thấy lần trước chúng tôi đã bắt được một tội phạm cấp S sễ dàng nên lần này mới…”
“Ngu xuẩn!”, Ngô Bình lắc đầu: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay”.
Cúp máy xong, Ngô Bình gọi ngay cho đường chủ nam đường Lý Kim Tượng của Thần Võ Ti rồi kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.
Lý Kim Tượng nghe thấy có một tội phạm truy nã cấp S xuất hiện ở một tỉnh nhỏ thì lập tức nói: “Phó đường chủ, Vương Quyết đã tiến vào cảnh giới Thần sơ kỳ rồi, thuật phi đao của ông ta có một không hai trong thiên hạ, cậu có chắc sẽ đi bắt ông ta không?”
Ngô Bình: “Có!”
“Được! Phó đường chủ, tôi chính thức giao nhiệm vụ bắt tội phạm truy nã cấp S Vương Quyết cho cậu! À, gần đó có người của chúng tôi, họ sẽ liên lạc với cậu để nghe cậu chỉ đạo”.
Ngô Bình: “Được!”
Ngắt máy xong, Mạc Lâm Thần bắt xe đến địa chỉ mà Chu Nhược Tuyết gửi cho, đó là núi Tiên Hạc ở phí Bắc của huyện Minh Dương. Ngọn núi này có diện tích hơn 300 km vuông, trên núi là rừng trúc, người dần gần đó thường lên núi hái măng, địa hình ở đó rất phức tạp.
Có hơn chục chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đường lớn dưới chân núi, ngay bên cạnh chính là núi Tiên Hạc. Ngọn núi này không cao, nhưng hiểm trở vì cây cối xanh um.
Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang chờ trên đường, thấy Ngô Bình xuống xe, họ vội lên đón. Hà Tất Sĩ đỏ mắt rồi kéo tay Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, cậu là cao thủ võ lâm, cậu có thể giúp chúng tôi vụ này không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thì tôi đến giúp đây còn gì”.