Hiện giờ trong tay anh còn khoảng chục tỷ tệ, lấy ra một trăm tám mươi triệu tệ mua một căn hộ là chuyện nhỏ. Anh trả hết tiền mặt chỉ trong một lần, sau đó uỷ thác cho người trung gian làm thủ tục sang tên căn hộ.
Đến buổi trưa, Ngô Bình đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Có một căn nhà rộng thế này cũng thuận lợi cho anh luyện công.
Advertisement
Khu vườn phía sau vô cùng yên tĩnh, Ngô Bình đi tới chỗ dàn nho, bắt đầu nghiên cứu quyền ý Sơ Ngộ. Lúc này, mỗi chiêu thức anh tập đều vô cùng chậm rãi để cảm nhận được từng thay đổi nhỏ mà quyền ý mang đến.
Mải mê luyện quyền ý, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, cảm giác đói bụng kéo Ngô Bình quay lại với thực tại.
Bụng anh lúc này đã kêu ọc ọc, cho nên anh đã gọi đồ ăn ship từ bên ngoài. Ăn qua loa vài món xong, anh muốn tranh thủ thời gian, thăng cấp thật nhanh lên cảnh giới “Ngưng Ý” nên tiếp tục tập luyện. Ngưng Ý thực chất có nghĩa là tập trung, đúc kết được tinh thần của võ đạo. Đến được bước này là quyền ý đã tương đối hoàn thiện.
Tiếp theo, chính là giai đoạn mài giũa quyền ý để ngày càng thuần thục và hoàn thiện hơn.
Có điều, Ngưng Ý này đương nhiên khá khó luyện. Ngô Bình luyện một mạch từ chiều đến bảy giờ tối mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Trong lòng anh có chút buồn bực nên không luyện quyền ý nữa mà chuyển sang luyện Đoàn Thể Thuật, Vừa luyện được vài động tác thì Đường Tử Di gọi điện, nói cô ấy đang trên đường tới. Cô ấy muốn xem căn nhà anh mới mua.
Ngô Bình đã nói với Đường Tử Di chuyện anh mới mua nhà. Ngô Bình nghĩ mỗi lần Đường Tử Di đến tỉnh bàn dự án, ở khách sạn hoài cũng không thuận tiện, chẳng thà đến ở tạm nhà anh.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di cùng thư ký và vài người nữa đến biệt thự. Cả thảy là bảy người và ba chiếc xe.
Đường Tử Di bước vào, ngắm nghía xung quanh rồi khen: “Chủ nhân căn nhà này bài trí không tệ, ở đây cũng hợp lý đấy. Sau này em đến tỉnh công tác thì không cần phải thuê khách sạn nữa rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh đã cho đánh thêm một bộ chìa khoá, đánh xong anh sẽ đưa cho em, em có thể đến bất cứ lúc nào”.
Đường Tử Di còn chưa ăn cơm tối nên Ngô Bình mời cô tới một nhà hàng trên phố Lệ Thuỷ dùng bữa. Món ăn ở đây khá ngon, đến người kén ăn như Đường Tử Di mà cũng phải khen.
Vì có tận tám người ăn cơm nên Ngô Bình thuê hẳn một phòng riêng, gọi một bàn đầy món ăn. Đường Tử Di chạy quanh công trường xây dựng cả ngày nên vừa đói vừa mệt, cho nên ăn được kha khá.
Đang ăn thì ở ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông thô kệch, đầu to tai lớn đưa theo người xông vào bên trong.
“Mấy người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi mau đi, ông chủ bọn tao cần mời một vị khách quý!”, người đàn ông kia lớn tiếng đòi đuổi mấy người Ngô Bình ra khỏi đó.
Ông chủ nhà hàng vội vã theo vào, tươi cười nói: “Ông Bằng, đây đều là khách của nhà hàng. Làm như vậy không hay cho lắm!”
“Hay cái đầu ông!”, người được gọi là “ông Bằng kia” vừa quát lớn vừa giơ tay tát ông chủ nhà hàng cái bốp khiến miệng ông ấy chảy máu.
Ông chủ nhà hàng bị đánh, ban đầu có vẻ rất tức giận nhưng sau đó vẫn phải nuốt cơn giận vào trong. Rõ ràng ông ấy rất tức giận nhưng không dám tỏ thái độ vì sợ ông Bằng này.