Đường Băng Vân cười khẩy: “Tôi mà thèm ghen tuông, đầu cô úng nước hay sao vậy, Hoa Hồng?”
Hoa Hồng chớp mắt: “Đại ca à, nếu chị đã nói thế thì…”
Advertisement Cô ả đột nhiên ngồi vào lòng Ngô Bình, vòng tay ôm cổ anh, trông vô cùng quyến rũ, còn cố ý lắc mông.
Ngô Bình giật cả mình, cơ thể cũng cứng đờ. Anh nói: “Hoa Hồng à, cô đừng nhúc nhích. Tôi có phản ứng đấy, lại cấn phải cô”.
Hoa Hồng mỉm cười: “Thế thì cứ cấn phải em đi. Em thích mà”.
Đường Băng Vân lập tức ngoảnh mặt đi, phớt lờ bọn họ. Khả Ái thì sốt ruột kéo Khả Ái ra: “Đừng có giành với tôi nhé, Hoa Hồng. Tuy dáng người cô rất đẹp, nhưng tôi trẻ hơn cô đấy”.
Hoa Hồng liếc mắt nhìn cô nàng: “Tôi đây chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, đương tuổi chín mọng mà đàn ông thích nhất đấy nhé”.
“Đủ rồi!”. Cuối cùng Đường Băng Vân cũng nổi cơn thịnh nộ: “Ngồi lại chỗ cũ hết cho tôi, bằng không tôi trừ tiền của các cô đấy!”
Hoa Hồng lập tức ngoan ngoãn đứng dậy trở về chỗ cũ, nhưng Khả Ái vẫn tươi cười ngồi cạnh Ngô Bình, tiếp tục tán gẫu cùng anh.
Dọc đường đi, Ngô Bình cũng quen thân hơn với đám người này. Bọn họ mỗi người mỗi tính, nhưng đều là cao thủ trong nhóm lính đánh thuê. Hoa Hồng giỏi cận chiến và trinh sát tình báo. King Kong giỏi dùng vũ khí hạng nặng. Tàng Phong và Huyết Đao xuất thân từ trinh sát, mạnh đều các mảng.
Cuối cùng, vào rạng sáng, bọn họ đã nhảy dù xuống từ máy bay. Đối với người chưa có kinh nghiệm như Ngô Bình, nhảy dù là một thử thách khá khó nhằn, nhưng anh đã làm rất tốt, đáp xuống vô cùng vững vàng.
Điểm nhảy xuống là một khu rừng nguyên sinh cận nhiệt đới. Bây giờ đang là cuối hạ, nhiệt độ ở đây rất cao, không khí ẩm và nóng, côn trùng độc tràn lan, nguy hiểm ở khắp nơi.
King Kong nhanh chóng dựng lên một nơi nghỉ ngơi an toàn, Đường Băng Vân phụ trách sắp xếp nhiệm vụ.
“Ở đây cách mục tiêu chừng ba mươi ki-lô-mét, chúng ta phải đi bộ đến gần mục tiêu”. Cô ấy lấy ra một tấm bản đồ và đánh dấu một vị trí trên đó: “Mục tiêu có xây một toà nhà bằng tre ở đây, trong khu rậm rạp. Bọn họ hay đi ra ngoài, thường là bằng trực thăng”.
Ngô Bình không kìm được lên tiếng: “Nói thật nhé, bảy người chúng ta muốn diệt sạch hơn ba trăm người là một chuyện có độ khó rất cao. Có thể lắng nghe đề nghị của tôi một chút không?”
Đường Băng Vân trừng mắt nhìn anh: “Anh có đề nghị gì?”
Ngô Bình lấy một cái lọ nhỏ có chứa ít nước mủ, đoạn trả lời: “Đây là thi độc mà tôi đã thu thập được khi trị cho Đoàn Long. Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để toàn bộ bọn người kia mất sức chiến đấu”.
Hoa Hồng kinh ngạc hỏi: “Thứ này lợi hại đến thế cơ à?”
Ngô Bình đáp: “Cao thủ cảnh giới Thần cũng sẽ mất sức chiến đấu vì thi độc, ngay cả tu vi của Tống Khai Giáp cũng bị giảm đi đáng kể”.
Đường Băng Vân nửa tin nửa ngờ. Đúng như lời Ngô Bình nói, nếu bọn họ tấn công trực diện thì chắc chắn sẽ chịu thương vong, dù sao thì phía đối diện cũng có không ít những kẻ liều lĩnh và cao thủ võ lâm.
“Thật sao?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình trả lời: “Dù kế hoạch của tôi không thành công thì chúng ta cũng không tổn thất gì mà, đúng chứ?”