Gã đàn ông kêu lên thảm thiết như tiếng lợn kêu khi bị chọc tiết.
Một ngón tay của hắn.
Gãy rồi!
“Rắc!”
Hai ngón!
Lúc Lý Phong đang định bẻ nốt ngón tay thứ ba thì hắn đã ngất lịm đi rồi.
Lý Phong nhìn mấy gã còn lại một lượt.
Cả đám run rẩy toát mồ hôi hột.
“Khiêng hắn ta đi”.
“Vâng, vâng vâng!”
Vẻ mặt bá đạo của Lý Phong khiến cho bao nhiêu người khiếp sợ.
Vừa nãy ở bên ngoài vẫn còn vỗ ngực hằm hè, ảo tưởng có thể thay thế Lý Phong, lúc này đám đàn ông ngồi trước mặt Vũ Khuynh Mặc người nào người nấy co rúm người lại.
Nhưng từ đầu đến cuối,trong mắt Vũ Khuynh Mặc chỉ có mình Lý Phong.
“Anh Phong, nếu có một ngày em thật sự gặp nguy hiểm, anh có đến cứu em không?”
“Đương nhiên”.
Không chút do dự.
Ánh mắt Lý Phong nhìn Vũ Khuynh Mặc rất chân thành.
Anh nói tiếp: “Không chơi đùa nữa, về đi em, Hoa Hạ không phải chiến trường chính của em”.
Trong đôi mắt lấp lánh như sao của Vũ Khuynh Mặc thoáng qua chút xảo quyệt.
“Em sẽ quay về, nhưng trước khi về em cần phải làm một chuyện cực kỳ quan trọng”.