Thần Y Trở Lại

Chương 59



Chương 59

Xe chạy đến nhà họ Ngô, đỗ lại dưới gốc hoè già. Trước cây hoè để đầy bát hương, xem ra hôm nay có nhiều người đến thắp hương cho cây hoè lắm. Anh thầm cảm thấy buồn cười.

Trương Lệ đang ngồi dưới cây hoè, tán gẫu cùng hàng xóm. Vừa thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên trở về, hàng xóm đã không ngớt lời ngợi khen, “Khá đấy Tiểu Bình, có bạn gái xinh đẹp như vậy, không định giới thiệu với mấy thím à?”

Ngô Bình vội đáp, “Thím Lý à, đây là bạn cháu thôi, không phải là bạn gái đâu. Mọi người cứ trò chuyện nhé, cháu vào nhà đây”.

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, vội vàng theo sau Ngô Bình.

Không còn sớm nữa, Ngô Bình châm cứu cho mẹ xong thì đợi bà đi ngủ, sau đó mới sang xoa bóp đầu cho Ngô Mi đến tận không giờ.

Chu Thanh Nghiên đã nghỉ ngơi rồi. Anh lại ra gốc cây hoè, chuẩn bị luyện tĩnh công. Tĩnh công là công phu tập hít vào thở ra, thường tập luyện khi đứng trước cây cối.

Hoè cổ thụ nhà Ngô Bình có một nửa mọc trên tường, nghe nói được trồng bởi ông nội của ông nội Ngô Bình, đã hơn một trăm tuổi rồi. Cành lá sum sê, mỗi khi nở hoa, hương thơm của hoa hoè có thể bay xa đến mấy dặm.

Ngô Bình đứng đối diện cây hoè, đưa hai lòng bàn tay lên trước ngực, đứng yên, hít thở đều đặn.Lúc này tâm của anh rất tĩnh, không lo không nghĩ.

Luyện được chừng nửa giờ, lòng anh thoáng xao động. Một cô gái lạ xuất hiện trong thức hải, không rõ dung mạo thế nào, chỉ thấy một chiếc váy màu lục rất tao nhã.

Cô gái nọ cúi đầu chào anh, “Cảm ơn cậu chủ đã giúp em mở linh thức và mang hương khói đến”.

Ngô Bình ngẩn ra, “Mở linh thức? Cô là ai?”

Cô gái đáp, “Em là linh thức của cây hoè này ạ”.

Tuy rất kinh ngạc nhưng Ngô Bình không thấy sợ. Thiên Địa Huyền Hoàng quyết có ghi chép rằng, cây cối sống lâu năm có cơ hội biến thành tinh linh, cũng không có gì kỳ lạ.

“Cô là linh thức của cây hoè? Cô tìm tôi có việc gì à?”, anh hỏi.

Cô gái nói, “Cảm ơn cậu chủ đã ngăn cản người ngoài làm hại đến em, nói em là hoè tiên, để em nhận được nhiều hương khói. Chính nhờ số hương hoả ấy, em mới chính thức ngưng tụ thành linh thức”.

Ngô Bình hỏi, “Cô bảo hương khói của bọn họ đã giúp cô à?”

“Phải, thưa cậu chủ. Sau này em sẽ là tinh linh bảo vệ nhà họ Ngô. Cậu chủ có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói với cây hoè, em sẽ dốc sức giúp đỡ ạ”.

Dứt lời, bóng dáng đối phương đã biến mất. Ngô Bình lập tức mở choàng mắt. Anh quan sát cây hoè già, thấy có một tầng ánh sáng trắng mờ mờ phủ quanh bề mặt, khá giống linh khí. Cây hoè này quả nhiên đã khác hẳn lúc trước!

Anh đi đến trước cây hoè, vừa vỗ nhẹ lên thân cây vừa nói, “Không ngờ còn có thể sinh ra linh thức. Tốt lắm, cố gắng tu hành, bảo vệ nhà họ Ngô của tôi nhé”.

Quá nửa đêm, Ngô Bình về phòng, đả thông kinh lạc cấp hai, đến tận khi trời hửng sáng mới chợp mắt một lúc.

Anh bị đánh thức bởi âm thanh gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất lớn, còn có tiếng ai hét lên, “Mở cửa, mau mở cửa ra!”

Ngô Bình vội vã thay đồ rồi bước ra sân. Cùng lúc ấy, Trương Lệ mở cửa ra, một đám người mặc đồng phục cảnh sát liền xông vào.

“Đây là nhà Ngô Bình?”