Tuy bây giờ Hứa Mộc Tình đúng là giàu có. Nhưng cô vẫn rất tự giác kéo tay Lý Phong chủ động xếp hàng. Khoảng hơn mười phút sau thì sắp đến lượt cô. Đằng trước cũng chỉ còn một đôi đang mua vé mà thôi. Lúc đôi này đang mua vé thì có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi đến. Một người trong đó đã đẩy anh chàng đang mua vé ra. "Bộp!" Anh ta đập tiền lên quầy bán vé. Nói một tràng tiếng anh với người bán vé. "Cho tôi hai vé nhanh lên". Người bán vé thấy người mua là người nước ngoài. Vẻ mặt vô cảm bỗng chuyển sang tươi cười. Bập bõm dùng tiếng anh trả lời anh ta. "Ok, Ok, xin chờ chút!" Lúc người bán vé gật đầu lia lịa. Anh chàng vừa bị đẩy ra vội vàng nói: "Sao lại bán vé cho họ, bọn họ chen ngang hàng mà". "Thôi, nể mặt người ta chút đi, dù sao cũng là người nước ngoài mà". "Người ngoại quốc thì sao? Người ngoại quốc thì được thiên vị ạ". Anh chàng đó không vừa ý. Lúc này người bán vé cười lạnh lùng. Vẻ mặt khinh khỉnh. Cô ta nhìn anh chàng đó nói: "Có giỏi thì đi mà nói lí với người ta". "Nếu anh không biết tiếng anh thì tôi giúp anh dịch". "Tôi..." Anh chàng đó quay đầu nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Dáng người đối phương rất cao to. Nhìn qua cũng rất cường tráng. Trên người còn mặc bộ vest hàng hiệu. Trên tay còn đeo đồng hồ Rolex, anh chàng đó sao sánh bằng. Lúc này tên tóc vàng mắt xanh đó mở miệng nói. Anh ta bập bõm nói. Dáng vẻ cực kì khoái chí. "Nhóc ạ, ở đất nước các cậu người nước ngoài như chúng tôi được thiên vị thế đấy". "Chúng tôi muốn làm gì mấy người cũng phải chiều theo". "Đừng nói đến việc mua vé xem phim". "Cho dù là đến chỗ sếp các cậu thì họ cũng phải đứng lên nhường ghế cho tôi đấy". Nhân viên quầy nhanh chóng bán vé cho hai người họ. Sau đó còn bập bõm chào bằng tiếng anh: "Đi thong thả". Lúc hai tên tóc vàng mắt xanh đó đi qua bên cạnh Hứa Mộc Tình và Lý Phong. Một trong hai người liếc nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt bỉ ổi. Hứa Mộc Tình hơi nhăn mày. "Trông hai người đó ghét thật đấy".