Ha ha ha! Khá lắm, khá lắm, còn có chút thú vị”. “Nếu như giết bọn mày cũng giống như thái rau, không có chút phản kháng, vậy thì sẽ rất nhàm chán”. Đại tông sư dẫn đầu cười lớn: “Đừng lo lắng, tao sẽ không để cho chúng mày chết nhanh như vậy đâu”. “Chúng tao từ tận xa xôi tới đây để có thể cảm nhận niềm vui sướng khi giết chết mấy con kiến như bọn mày”. “Bây giờ thì chúng mày cố gắng mà chống đỡ nhé!” “Chúng mày càng ngoan cố bọn tao sẽ càng đánh mạnh”. “Đừng có mà quỳ xuống cầu xin đấy nhé!” Đám người Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng. “Đi chết đi!” “Giết!” Hai vị đại tông sư đồng thời nhìn nhau, lập tức lao về phía Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề. Bọn chúng biết rõ ba người này chính là ba người mạnh nhất trong căn cứ huấn luyện này. Chỉ cần khử được bọn họ trước, đám tép riu còn lại sẽ dễ dàng xử lý. Đám người Lý Nhị Ngưu được chết trong tay đại tông sư như bọn chúng chính là một vinh dự! Nắm đấm mạnh mẽ! Với một lực rất mạnh nhắm thẳng vào người Lý Nhị Ngưu. Lý Nhị Ngưu đánh với hắn ba chiêu nhưng không đỡ nổi một chiêu nào đã bị ngã văng ra đằng sau. Đúng lúc đại tông sư đang chuẩn bị lao tới và giáng một cú đấm mạnh mẽ vào đầu Lý Nhị Ngưu. Đột nhiên có một bóng người vụt qua. “Bụp!” “Bụp!” Phần bụng của đại tông sư bị chân của ai đó đạp mạnh vào. Cơ thể hắn ta như một quả bóng, bay nhanh về phía sau và tông vào một chiếc xe hơi. Lõm xuống! Chiếc xe làm bằng thép rắn chắc đã bị lõm xuống một vết. Có thể thấy được lực của cú đạp này! Đại tông sư ngậm chặt cái miệng đầy máu, nhìn chằm chằm vào Triệu Tiền đứng cách đó không xa. Không ai ngờ rằng Triệu Tiền vừa rồi còn đang đứng yên trên cát, đột nhiên lại tung ra một cú đạp. Hơn nửa, tốc độ của anh ta vượt xa đám người Lý Nhị Ngưu. Ngoài ra, với sức mạnh của cú đạp này, các thành viên trong cơ sở huẩn luyện lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong. Lúc này, tất cả các thành viên trong đội cuối cùng cũng tin. Triệu Tiền đúng là đã được Lý Phong đặc biệt huấn luyện. Lúc này, hai tay của Triệu Tiền buông thõng xuống. Tay của anh ta hiện giờ giống như tay của một đứa trẻ tám, chín tuổi, không chút sức lực. Nhưng chính vì sức mạnh của đôi tay đã biến mất. Thay vào đó, nó khiến anh ta tập trung nhiều hơn vào đôi chân của mình. Người đàn ông đầu trọc vốn định quay về xe, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Hắn nhìn Triệu Tiền bằng ánh mắt sắc như dao. “Thằng oắt con này, ai đã dạy cho mày cú đá vừa nãy?” Cú đá vừa rồi của Triệu Tiền mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng tên đầu trọc vẫn có thể nhìn rõ từng chuyển động của cậu ta. Nhưng điều khiến tên đầu trọc đó cảm thấy khó hiểu đó là hắn chưa từng nhìn qua chiêu thức như vậy. Cho dù là các môn phái ở phương Nam hay phương Bắc đều không thể tìm thấy được kỹ thuật chân như vậy. Tình huống nảy xảy ra, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, đòn chân này là do Triệu Tiền trong lúc luyện tập vô tình luyện được. Khả năng còn lại là đằng sau Triệu Tiền còn có một cao thủ. Triệu Tiền nói: “Mày không xứng được biết”. “Ha ha ha ha!” Người đàn ông đầu trọc cười một cách điên cuồng. “Ngu xuẩn, lại có một con rùa đang nấp sau lưng không dám ra mặt”. “Vậy thì tao sẽ giết hết đám tép riu chúng mày trước”. “Rồi sau đó ép hắn ra mặt!” Trong lúc nói chuyện, tên đầu trọc giơ tay lên. “Giết!!” Chiến! Chiến đấu đến chết! Giờ phút này, tất cả các thành viên trong đội huấn luyện đã không còn đường lui! Chương 406: Chiến đấu đến chết Chỉ có thể lấy hết can đảm, dốc hết sức lực, chiến đấu đến cùng! Bọn họ đại diện cho Đông Hải. Bọn họ thậm chí còn là thành viên trong đội Lý Phong. Bọn họ, chết trong vinh quang! Thảm hại! Gần như bị đối phương đàn áp! Ngay cả khi có Triệu Tiền gia nhập. Các thành viên trong đội huấn luyện vẫn lần lượt ngã xuống. Dù không khất phục! Dù không muốn! Nhưng đối diện với sức lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ chỉ có thể bị nghiền nát. Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới hiểu được rằng thế giới của kẻ mạnh thật sự rất tàn khốc. Cho đến bây giờ, mọi người mới hiểu được những điều mà bình thường Lý Phong hay nói. “Các cậu phải dè chừng kiêu ngạo và nóng vội, dốc toàn lực để tập luyện, phải trở nên mạnh hơn! Mạnh hơn! Mạnh hơn nữa!” “Chỉ bằng cách này, mới có thể cùng tôi bước lên vũ đài thế giới thật sự. “Bụp!” Lý Nhị Ngưu lại bị đấm vào ngực. Anh ta phun ra một ngụm máu, loạng choạng ngã xuống đất. Lý Nhị Ngưu ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh trên đầu, ánh mắt dần dần mờ đi. “Đại ca, em xin lỗi. Em không còn cách nào để đi theo anh được nữa rồi”. Ngã xuống. Các thành viên trong đội tập luyện lần lượt ngã xuống. Số người đang đứng chỉ còn lại vài người. Triệu Tiền đã bị thương ở khắp người. Vừa rồi chân phải của anh ta đã bị đại tông sư đạp một cước. Nhưng dù vậy, Triệu Tiền vẫn hét lớn với những người xung quanh. “Đứng dậy mau! Đứng dậy mau!”