Thần Y Trở Lại

Chương 640: "Đi chết đi!"



Truyện được cập nhật hàng ngày. Hẹn các bạn vào ngày mai nhé! - Trong lúc chờ ra chương mới các bạn có thể đọc thêm rất nhiều truyện hay bên dưới hoặc Tham gia Facebook Group để hỏi đáp, trao đổi thêm về nội "Con nhóc này từ nhỏ đã ngang tàng, nó mà giận lên thì không biết sẽ làm những gì đâu".

Tôn Bác Nghĩa cười khổ gật gật đầu, rồi vội vàng đuổi theo.

Ngay sau khi Tôn Bác Nghĩa rời khỏi đó, Kỳ Ti Mẫn quay người đi lên lầu, tay cô ta lơ đễnh đụng vào đùi Tôn Văn Đài một cái.

Tôn Văn Đài lập tức giật mình.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kỳ Ti Mẫn nháy mắt với ông ta một cái.

Tôn Văn Đài vội vàng đi theo.

Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này ngoài cửa có một người bước nhanh vào.

"Bà lớn, Lý Phong đã đem người đến Phú Châu rồi”.

Kỳ Ti Mẫn nhướng mày: "Ồ, không ngờ tên khốn này lại tới nhanh như vậy”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn định quay người xuống lầu để đích thân đi xử lý Lý Phong.

"Ây da! Không phải chỉ là một con chó hoang nhà quê thôi sao? Sai đứa nào đấy đi đánh chết rồi ném xuống biển là xong mà”.

Tôn Văn Đài vừa được Kỳ Ti Mẫn mời gọi, nên trong lòng ông ta lúc này như lửa đốt.

Nếu là bình thường, Kỳ Ti Mẫn nhất định sẽ phái vài người đi giết Lý Phong.

Nhưng giờ đây, đứa em trai yêu quý của cô ta bị người ta đánh.

Cô ta không thể nuốt nổi cục tức này.

Vì vậy, cô ta nói: "Sai Lữ Mãnh bẻ hết tay chân của Lý Phong rồi đem về đây. Còn mấy đứa lu bu kia thì ném hết xuống biển cho cá ăn”.

"Vâng!"

Sau khi nói xong, Kỳ Ti Mẫn và Tôn Văn Đài nhìn nhau, hai người xoay người õng ẹo đi lên lầu.

Sân bay tư nhân ở phía bắc thành Phú Châu.

Lý Phong tới rồi!

Chương 265: Bẻ gãy tay

Vừa xuống máy bay, trước mặt đột nhiên có ba chiếc ô tô chạy tới.

Có mười mấy người từ trên xe bước xuống.

Khí thế hùng hổ.

Đằng đằng sát khí.

"Mày là Lý Phong?"

Lữ Mãnh cầm ảnh của Lý Phong trong tay, cười lạnh.

"Tại sao chỉ có hai đứa vác xác đến, những người khác đâu rồi?"

Lữ Mãnh nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

"Cứ tưởng sẽ có nhiều người hơn, tao đã lái hẳn một chiếc xe chuyên chở xác chết đến cơ mà. Xem ra chắc chả dùng đến rồi”.

Lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Dùng chứ”.

"Đủ để chở xác chúng mày”.

Hai mắt Lữ Mãnh long lên sòng sọc, khí thế cuồn cuộn!

"Muốn chết à!"

Tức giận mắng chửi.

Lữ Mãnh tiến lên, nắm đấm lao đi như gió, thiêu đốt một cách mãnh liệt!

"Bùm!"

Trúng rồi!

Lữ Mãnh cười khinh bỉ.

Theo gã thấy, những người đến từ thành phố nhỏ như Lý Phong đến Phúc Châu thì chỉ có chết thôi!

Khi đến, gã rất khinh thường.

Vốn dĩ loại chuyện này, một người có địa vị như gã không cần phải ra mặt làm gì.

Chỉ cần cử vài tên đệ đến giải quyết là được.

Tuy nhiên, vì đó là lệnh của bà lớn nên gã buộc phải đến.

Tuy nhiên, Lữ Mãnh rất nhanh đã nhận ra không hề có tiếng xương gãy.

Nói một cách logic, một khi trúng cú đấm này của gã, tên đàn ông trước mặt chắc chắn phải bị gãy xương ức, hộc máu và kêu lên thảm thiết.

Tuy nhiên, Lý Phong vẫn vững vàng đứng đó như chả bị sao cả.

"Mày là Lữ Mãnh?"

"Mày có phải thằng đã đánh Triệu Tứ không?"

Lý Phong hờ hững, hỏi liền hai câu.

"Tao cóc biết Triệu Tứ là thằng khốn kiếp nào cả”.

"Nhưng mày làm tao hăng máu lên rồi đấy!"

"Thằng kia, nay mày chết chắc rồi, tao sẽ băm vằm mày ra!"

Lữ Mãnh nhảy lùi lại vài bước.

Gã lại hét lên một tiếng dữ dội.

Gã di chuyển, nắm đấm của gã như mưa xối xả, lao vù vù về phía Lý Phong!

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi!"

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Khí tức ghê gớm, sát khí cuồn cuộn!

Nhưng mà, nắm đấm như mưa xối xả đánh liên tiếp vào người Lý Phong, cũng chả thổi bay nổi một cọng tóc của anh.

Khi Lữ Mãnh phát hiện ra rằng gã thậm chí còn không làm rụng được một sợi lông của anh.

Gã đã sốc!

Vội vàng thu tay về.

Tuy nhiên, đã quá muộn.



Tiếp tục ủng hộ truyenfull ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !





— QUẢNG CÁO —