Thần Y Trở Lại

Chương 6472: “Em trai, tôi cũng có thể đến Kiếm Các sao?”





Tsukishi Sakura: “Tuy chị là con gái, nhưng chị khinh thường việc dựa vào đàn ông, chị muốn gì thì sẽ tự mình giành lấy”.



Cô gái áo đỏ thở dài: “Nhưng Minh trưởng lão và giáo chủ đều hy vọng chị và cậu Ngô qua lại thân mật thêm, chị làm như vậy sẽ khiến bọn họ không vui”.



Tsukishi Sakura: “Cho nên chị mới để em thay chị gặp mặt, không ngờ anh ta lại nhìn ra được thủ đoạn này của chị”.



Cô gái áo đỏ chớp mắt: “Chị à, em cảm thấy anh ta không thấy ghét em, chi bằng em thử lại lần nữa?”

Advertisement



Tsukishi Sakura nhìn cô ấy: “Liễu Mỵ, em muốn làm gì, diễn giả thành thật sao?”



Cô gái áo đỏ tên Liễu Mỵ, là Thánh nữ Đại Diễn Giáo, bởi vì cô ấy trông khá giống với Tsukishi Sakura nên hai người bèn kết duyên, trở thành bạn của nhau.



Advertisement

Liễu Mỵ khẽ cười: “Người đàn ông xuất sắc như vậy, chị không cần, thay vì để người khác được lợi chi bằng cứ để em gái là đây hưởng lợi đi”.



Tsukishi Sakura liếc nhìn cô ấy, nói: “Em là Thánh nữ của Đại Diễn Giáo đấy, muốn lấy được em nhất định phải trải qua thử thách nặng nề, em không sợ khiến người ta sợ mà chạy sao?”



Liễu Mỵ khẽ hừ một tiếng: “Chút khó khăn này mà cũng sợ thì không xứng làm người đàn ông của Liễu Mỵ em”.



Tsukishi Sakura khẽ thở dài: “Được thôi, nhưng chị khuyên em đừng đắm chìm quá sâu, con gái chúng ta một khi đã dựa vào đàn ông thì rất dễ bị tổn thương”.



Liễu Mỵ cười nói: “Em nói này, chị à, chị nghĩ quá nhiều rồi. Đi thôi, đến nhà em!”



Tsukishi Sakura: “Rắc rối gia tộc em, có thể giải quyết sao?”



Liễu Mỵ thở dài: “Thử xem sao thôi, cha của người kia là đại lão của Tiên Giới, chưa chắc chịu nể mặt Thánh nữ Đại Diễn Giáo như em đâu, dù sao Thánh nữ Đại Diễn Giáo cũng có đến mười hai người lận”.



Tsukishi Sakura: “Nhưng chỉ có em là dựa vào bản lĩnh trở thành Thánh nữ thôi, những người còn lại đều là dựa vào quan hệ”.



Liễu Mỵ khẽ cười: “Chẳng phải cũng như nhau sao?”



Ngô Bình quay lại thôn họ Lục, ăn uống với mấy người Lục Huyền Phong đến tận đêm khuya. Sau đó, hai người được mời về phòng nghỉ ngơi.



Đến phòng, Ngô Bình mới phát hiện trong này có cả phòng làm việc, phòng khách, nhưng chỉ có một chiếc giường, một chiếc giường rất lớn.



Đôi mắt Cổ Thanh Liên dịu dàng, gương mặt ửng hồng nói: “Em trai, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi”.



Ngô Bình uống không ít rượu, nhưng cậu rất tỉnh táo, giữa cậu và Cổ Thanh Liên cũng chẳng có bí mật gì, lập tức kéo cô ấy vào lòng.



Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên đều bị tiếng gà gáy đánh thức, bọn họ đã lâu không được ngủ như người thường rồi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.





























chapter content