Hàn Băng Nghiên cười nói: “Được! Như vậy thì anh có thể không cần phải tốn sức làm chuyện khác rồi”.
Hôm đó, Hàn Băng Nghiên đi cùng Ngô Bình tham gia cuộc thi tự chủ. Các thí sinh tham gia cuộc thi, tự rút một bộ đề thi trong kho đề thi, trong kho đề thi có đến mấy chục nghìn bộ đề thi, mà mỗi bộ đề đều có độ khó tương tự nhau.
Mấy hôm nay, Ngô Bình đã học xong toàn bộ chương trình học của học viện, vì vậy đã hẹn trước tham gia ba bài thi sáng nay. Bài thi thứ nhất, có tổng cộng mười bốn thí sinh tham gia, Ngô Bình chỉ mất ba mươi phút đã viết xong bài làm, trực tiếp đến bài thi thứ hai.
Bởi vì thời gian mỗi bài thi đều là hai tiếng đồng hồ, nên thời gian ba bài thi cậu hẹn trước xếp chồng nhau, lại thêm bắt buộc phải vào thi sớm nửa tiếng, nên cậu chỉ có thể nộp bài trước.
Bài thi thứ hai, trước nửa tiếng đã đến rồi.
Advertisement
Người có thể thi đậu vào đại học Thần Kinh đều là học sinh thông minh nhất toàn quốc, nhưng được như Ngô Bình mới năm nhất đã có thể thi được thì rất hiếm thấy, trên cơ bản đều là sinh viên năm ba, năm tư, sinh viên năm hai cũng cực kỳ ít.
Ngô Bình vừa ngồi xuống đã cảm nhận được phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cậu không quay đầu lại mà tiếp tục ngồi đó.
Nửa tiếng sau, cuộc thi bắt đầu, cậu vẫn như trước chỉ hai mươi phút đã nộp bài, sau đó đi qua bài thi thứ ba.
Advertisement
Chân trước cậu vừa ra khỏi cửa thì phía sau đã có một nam sinh nộp bài, đuổi theo Ngô Bình.
Lúc Ngô Bình đi qua chỗ ngọn núi giả, để Hàn Băng Nghiên đi đến địa điểm thi trước, cậu dừng lại bên cạnh. Không lâu sau, một nam sinh đã đi đến, thấy Ngô Bình đứng đó, anh ta chợt ngây người.
“Có chuyện sao?”
Ngô Bình hỏi anh ta.
Người này trông cao gầy, sóng mũi rất cao, anh ta khẽ nghịch mái tóc dài, hỏi: “Người tu hành?”
Ngô Bình có Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, người ngoài không nhìn thấu được cậu, chuyện này tuy thần bí, nhưng cũng trực tiếp thể hiện rõ với người ngoài thân phận người tu hành của cậu.
“Thì sao?”, Ngô Bình nói.
Nam sinh tóc dài vươn tay: “Tôi tên Mộc Thành Nghiệp, kết bạn đi”.
Ngô Bình không vươn tay, đối với những người đột nhiên xuất hiện như vậy cậu đều đề phòng, lạnh nhạt nói: “Tôi không thích kết bạn”. Nói xong quay người rời đi.
Mộc Thành Nghiệp ngây người tại chỗ, đợi Ngô Bình đi xa rồi, bên trong cái hồ kế bên núi giả, mặt nước bỗng xuất hiện hình mặt người, gương mặt trắng bệch, mái tóc dài xanh lục, mặt người đó nói: “Cậu chủ, người này rất cẩn trọng”.
Mộc Thành Nghiệp bình thản nói: “Dạo này tôi gặp được không ít người tu hành xuất hiện ở đại học Thần Kinh, chẳng lẽ bọn họ đều biết chuyện kia sao?”
Mặt người trắng nhợt: “Bọn họ chưa chắc đã biết, nhưng Kỳ sư trưởng chắc chắn cảm nhận được, vì vậy cậu nhất định phải cẩn thận, tránh để bọn họ biết chuyện kia, thêm một người thì thêm một đối thủ cạnh tranh”.
Mộc Thành Nghiệp gật đầu: “Yên tâm đi, tôi không bất cẩn như vậy đâu”. Nói rồi, anh ta lại quay về phòng học.
Người này vừa rời đi, Ngô Bình lại xuất hiện ở vị trí ban đầu. Thì ra, vừa nãy cậu rời đi chỉ là một cái bóng, còn bản thể thì dùng huyền thuật che giấu.
“Anh ta nói đến chuyện kia là chuyện gì?”, cậu lầm bầm nói.
Cậu không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này, lập tức lại ẩn thân mất dấu.
Bài thi thứ ba, Ngô Bình không cần phải vội, cậu mất một tiếng đồng hồ mới đi ra.
Ngoài cửa, Hàn Băng Nghiên đang đợi cậu, cười nói: “Anh Bình, kết quả hai bài thi đầu đã có rồi”.
Kiểu thi trong trường thế này, đều là dùng trí tuệ nhân tạo chấm bài, trong vòng một tiếng đã có thành tích rồi.