Vừa do dự vừa giận dữ. Ngô Chính Đức sợ Ngô Chí Vinh nổi điên, ở bên cạnh vội vã dò hỏi. "Bố, điều kiện của Chung Vô Thất rốt cuộc là gì? Lẽ nào, ông ta muốn tranh giành chuyện làm ăn với nhà chúng ta?" Ngô Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: “Mọi chuyện trên đời này, tất cả đều không thể vượt qua được tình cảm và lợi ích." "Nếu chỉ là sản nghiệp của gia tộc, bố chia cho ông ta một nửa thì có sao chứ?" "Nhưng thứ mà ông ta muốn không chỉ có chút ít đó". "Thứ ông ta muốn là nắm trong tay cả gia tộc Ngô Thị!" Ngô Chính Đức kinh ngạc sợ hãi: "Chuyện đó không thể được". "Nhà chúng ta đã chiếm giữ Cô Tô bao nhiêu năm nay, bình thường chèn ép đối thủ cạnh tranh rất ác liệt". "Đừng nói đến giao quyền làm chủ gia tộc cho người khác, như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ biến thành chó nhà có tang sao?" "Những điều con nói, chẳng lẽ bố không biết sao?", Ngô Chí Vinh lạnh giọng: "Nhưng con thấy tình hình gia tộc Ngô Thị bây giờ ra sao". "Em con Ngô Hải chết rồi, những người ưu tú của gia tộc trong một đêm đã bị thắt cổ chết gần hết". "Những người còn sót lại, đều là một lũ vô dụng". "Đừng nói là mãnh hổ Bắc Phương, những gia tộc lớn ở Thành Hải chỉ cần cử một đám người đến thôi chúng ta cũng bị đánh tan tác". "Tới lúc đó, nhà họ Ngô chúng ta đến cơ hội làm con chó cho kẻ khác cũng chẳng còn". Ngô Chí Vinh lúc đó dường như đã hạ quyết tâm, biểu cảm trên khuôn mặt lão càng dữ tợn hơn. "Bố vẫn chưa có cơ hội khiến gia tộc trở nên lớn mạnh hơn". "Lần này cũng là cơ hội để chuyển mình bứt phá." "Bố hiểu rất rõ tính cách sư huynh. Trong lòng ông ta nghĩ gì, bố càng hiểu rõ". “Thứ ông ta xem trọng không chỉ là thành phố Cô Tô, thứ ông ta muốn là toàn bộ vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang". Ngô Chính Đức ngạc nhiên đến không nói nên lời. Đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, đó có lẽ là khu vực giàu có, trù phú nhất Trung Quốc. Nơi đó thương nhân tụ hợp, các ngân hàng tư nhân đều ở đây để lưu chuyển dòng vốn kiếm lời. Nếu có thể nắm trong tay cả đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, thì tất cả những lợi ích được tạo ra có thể lớn mức làm chấn động cả thế giới. Vào giây phút này, không chỉ có Ngô Chí Vinh, mà đến cả đôi mắt của Ngô Chính Đức cũng sáng lên. … Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải. Trong hành lang, Hứa Hạo Nhiên lén la lén lút, dáo dác ngó nhìn. Cậu ta vụng trộm nhướn đầu vào thăm dò một căn phòng. Lúc này, ở trong phòng có mấy giám khảo đang tiến hành một vòng phỏng vấn mới. Trưởng ban giám khảo buổi phỏng vấn là Hứa Mộc Tình. Tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng nhân sự, có một điểm rất quan trọng. Hoàn toàn không quan tâm đến xuất thân, cũng không chấm điểm dựa vào thành tích học tập. Mà xem xét tổng thể. Trong đó điều quan trọng nhất là phẩm chất đạo đức của mỗi người. Mà Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn lén lút nhìn trộm ở ngoài cửa. Bởi vì bây giờ nhóm người Hứa Mộc Tình đang phỏng vấn một cô gái. Chương 240: Liệu giám đốc có đồng ý không? Cô ấy tên Âu Dương Diểu Diểu. Hôm nay Hứa Hạo Nhiên đến công ty thì thấy Âu Dương Diểu Diểu. Mặc dù Âu Dương Diểu Diểu ăn mặc rất bình thường nhưng Hứa Hạo Nhiên đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.