Thần Y Trở Lại

Chương 6539: “Tôi muốn đi với anh”.





Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh đưa họ về đi, bọn em ngồi xe khác”.



Ngô Bình cũng muốn xăm cho Tuyết Vũ nên gật đầu: “Được, vậy các em cẩn thận nhé”.



Ngô Bình lên một chiếc xe sang chảnh giá cả triệu nhưng Trác Tú lại không lên xe, chỉ cười gượng, nói: “Anh Ngô, hay là hai người đi trước đi, tôi tự về”.



Vốn dĩ Ngô Bình cũng không định đưa anh ta về nên nói: “Đừng thử giải cấm chế, nếu không anh sẽ chết thê thảm hơn”.

Advertisement



Trác Tú vội lắc đầu, nói: “Tôi không dám đâu”.



Ngô Bình không nhiều lời với anh ta nữa, đạp chân ga rồi phóng thẳng xe về nội thành.



Hai người họ ở trong một nhà khách ở khu trung tâm của nội thành, đấy là Thính Trúc Hiên mà Ngô Bình từng ở. Không gian ở Thính Trúc Hiên rất tuyệt, nhưng giá ở một đêm ít nhất cũng phải mười kim phiếu.

Advertisement

Sở dĩ khách hàng ở đây đắt đỏ là vì người đến đây phần lớn đều là tu sĩ, đối với tu sĩ, mười triệu cũng chẳng là gì.



Khi đến Thính Trúc Hiên, Ngô Bình triệu tập Diệu Phù Thần Quân trước, xin lời khuyên về cách chế tạo phù thần. Ông ta có kinh nghiệm rất phong phú về trận pháp và phù thần, sau khi nghe ông ta nói một lần, cậu cũng đã hiểu cách làm.



Thông qua phù thần, cậu có thể khắc họa bí lực Thất Tinh của mình lên người Tuyết Vũ bằng hình. Sau đó bí lực Thất Tinh Trảm Đạo của cậu có thể phát huy uy lực cực mạnh bằng một cách hoàn toàn mới.



Chuẩn bị xong xuôi, cậu lấy dụng cụ ra bắt đầu xăm lên người Tuyết Vũ.



Lúc này Tuyết Vũ nằm trên sofa, tấm lưng mịn màng để lộ ra hoàn toàn ra ngoài. Ngô Bình lấy màu ra, tay cầm mấy cây kim bạc đâm xuống.



Tốc độ của cậu rất nhanh, tay và châm biến thành làn khói sương, mấy giây sau đã châm ra một đóa hoa sen.



Năm phút sau, trên lưng Tuyết Vũ có thêm một đóa sen xanh, tổng cộng có bảy đóa hoa sen nở rộ. Trên bảy đóa hoa sen đều có khắc một chân phù. Mỗi chân phù đều có thể thi triển được một phát thuật cực mạnh.



Xăm xong, Ngô Bình rất hài lòng với thành quả của mình, cười nói: “Tuyết Vũ, có hình xăm này, chỉ cần không phải là cao thủ Đạo Cảnh thì cô không cần sợ”.



Tuyết Vũ cảm thấy ngọt ngào, nghiêng mặt sang nói: “Anh Ngô, tôi đến tìm anh thật ra vẫn còn một chuyện”.



“Chuyện gì?”



“Mấy tháng trước tôi tìm ra vài manh mối. Sau một thời gian điều tra, tôi tìm được bố mẹ ruột của mình”, nói đến đây, vẻ mặt Tuyết Vũ rất phức tạp. Cô ta lớn lên trong Đạo Quan, từ trước đến nay không biết bố mẹ ruột của mình là ai, mãi cho đến khi cô ta gặp Tuyệt Trần cách đây không lâu, người đó mới kể cho cô ta nghe một ít thông tin về thân thế của cô ta.



Ngô Bình hỏi: “Cô muốn nhận lại họ không?”



Tuyết Vũ: “Tôi cũng không biết nên tôi mới tìm đến anh, nhờ anh giúp tôi”.



“Cô từng gặp họ chưa?”, Ngô Bình hỏi.



Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi chỉ biết thân phận và nơi ở của họ, chưa từng gặp, tôi không dám đi một mình”.






























Ngô Bình: “Cho dù là hai mươi năm trước thì nhà họ Đường đã cực kỳ giàu có, sao họ có thể bỏ rơi con ruột của mình? Hơn nữa cô lại còn bị bỏ rơi ở Đại Hạ, chứ không phải nước Tống”.