Âu Dương Chí Viễn buồn bã nói: “Vô cùng xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra. Trung tâm điều trị được một vị có tấm lòng nhân ái quyên góp toàn bộ tài chính, vốn đầu tư hàng năm lên đến hàng trăm tỷ, chỉ là được vận hành dưới danh nghĩa của Từ Thiện Đường. Về vấn đề này, chúng tôi thấy rất có lỗi với vị đó, cũng có lỗi với những người bị tước đi cơ hội để nhận từ thiện. Vì thế, chúng tôi đã cử một đội kiểm tra, giám sát chuyên nghiệp đến nhiều tổ chức từ thiện lớn trong cả năm để tiến hành kiểm tra và rà soát lại mọi thứ, kiên quyết chấm dứt những việc tương tự”.
“Ông Âu Dương, người quyên góp hàng trăm tỷ mà ông nói đó là ai thế, có tiện tiết lộ không?”
Âu Dương Chí Viễn nói: “Có thể nói! Cậu ấy là Ngô Bình, người một lòng muốn làm từ thiện. Cậu Ngô là một nhân tài, là cử nhân năm sao tốt nghiệp học viện Quân sự Hoàng Gia. Cậu ấy cực kỳ thông minh, bắt đầu lập nghiệp từ lúc mười mấy tuổi, số tiền kiếm được đều được dùng làm từ thiện”.
Advertisement
Sau đó, ông ta cũng đưa ảnh của Ngô Bình lên màn hình lớn. Buổi họp báo này ông ta đã được sự cho phép của Ngô Bình để tiết lộ danh tính của cậu.
Ngô Bình làm thế là muốn tạo dựng quy trình từ thiện cho riêng mình, tăng công đức, không ngừng làm tăng tầm ảnh hưởng của mình trong việc từ thiện.
Đồng thời, các phương tiện truyền thông lớn cũng liên tục đăng tải những hình ảnh và việc làm của Ngô Bình lên các trang web và đài truyền hình lớn. Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã trở thành người làm từ thiện được nhiều người biết đến.
Advertisement
Lúc này Ngô Bình cảm thấy bia công đức trong đầu mình có sự thay đổi.
Trước đó con số trên bia công đức của Ngô Bình là hơn năm mươi sáu triệu. Nhưng sau khi buổi họp báo được mở thì cậu nhận ra con số trên đó liên tục tăng lên.
Từ năm mươi sáu triệu tăng lên hơn một trăm triệu, sau đó hai trăm triệu, ba trăm triệu, cuối cùng nhảy vọt lên đến hơn tám trăm năm mươi triệu.
“Xem ra chỉ có để người khác biết là ai đã giúp đỡ, sau đó cảm thấy biết ơn, như thế mới có thể đạt được công đức tương ứng “, cậu thầm phân tích.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối của nhà họ Đường, trong sân nhà họ Đường đầy sắp xe hơi sang trọng, tất cả cổ đông có tiếng của tập đoàn Đường Thị đều có mặt.
Tối nay không chỉ là bữa cơm gia đình, mà còn là cuộc bầu chọn chủ tịch mới. Nếu không có gì bất ngờ thì Đường Tứ Trấn vẫn sẽ là chủ tịch, dù sao ông ta cũng đã ngồi ở vị trí này nhiều năm, không ai có thể thay thế ông ta được.
Có hơn ba mươi cổ đông đang ngồi vào một chiếc bàn dài hình bầu dục cực lớn, Đường Tứ Trấn ngồi vị trí đầu, nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: “Các cổ đông thân mến, hôm nay là tiệc gia đình, mọi người cứ uống trà trước, tiện thể chọn ra chủ tịch cho nhiệm kỳ kế tiếp. Tôi đã lớn tuổi, nếu trong lòng mọi người có ứng cử viên tốt hơn thì có thể đề cử”.
Đường Tứ Trấn ngoài miệng thì nói thế, nhưng ông ta không ngờ một cổ đông lớn trong đám người lập tức nói: “Vẫn là ông Đường có khí phách, biết nhường lại vị trí cho người xứng đáng hơn. Nhưng cho dù có chọn người khác làm chủ tịch, tôi nghĩ cũng phải chọn người nhà họ Đường, dù sao tập đoàn chúng ta cũng là tập đoàn Đường Thị”.
Vừa nghe nói thế, rất nhiều cổ đông đều sửng sốt, Đường Tứ Trấn cũng sửng sốt, ông ta nhìn vị cổ đông lớn, ngờ vực hỏi: “Anh Chu, anh nói thế này là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu gì thế? Người nhà họ Đường ông nói là ai?”
Ông chủ Chu này có sức ảnh hưởng rất lớn ở Tống Quốc, ông ta cười nói: “Tất nhiên là con trai Đường Ngạo Long của ông rồi”.
Nghe ông ta nói vậy, Đường Tứ Trấn không khỏi nhìn con trai Đường Ngạo Long đang đứng bên cạnh mình, Đường Ngạo Long không nhìn ông ta mà cười nói: “Chú Chu, con còn trẻ, kiến thức nông cạn, e là không thể làm được”.
Ông chủ Chu cười nói: “Sao không được chứ? Chú xem trọng cháu lắm”.