Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, trước kia, những người quan sát đều học được gì?”
Ông lão cười đáp: “Có người học được công pháp, cũng có người học được võ kỹ hoặc tìm hiểu ra thần thông!”
Ngô Bình nói: “Ta học được một bộ kiếm pháp!”
Advertisement
Ông lão gật đầu: “Kiếm pháp cũng tốt, có thể thi triển cho ta xem không!”
Ngô Bình đứng lên, cầm lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm, kiếm qua loé lên, không trung đều là bóng kiếm, mỗi một bóng kiếm đều rất chân thật, có sức sát thương mạnh.
Advertisement
Ông lão hít sâu một hỏi: “Kiếm pháp này của cậu rất giống thứ mà Thánh Hoàng tu luyện – kiếm pháp Thiên Ảnh. Kiếm pháp này là bộ kiếm pháp khó nhất của học viện Kim Long, đến nay chỉ có một người học thành!”
Sau đó ông ấy cười nói: “Lần này vẫn là 100!”.
Ra khỏi hang, Ngô Bình được ông lão đưa tới một không gian được tạo từ đồng đen, ông ấy nói: “Kế tiếp sẽ tiến hành hai hạng mục để thử nghị lực của cậu!”
Nói xong, trong không gian tràn đầy sương mù, Ngô Bình nhanh chóng rơi vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh, cậu trải qua 300 năm, trong 300 năm này, cậu chỉ làm một việc cực khổ và nhàm chán là cầm một cây gậy sắt khổng lồ mỗi ngày mài ở chân núi.
Cứ như vậy, Ngô Bình ở trong ảo cảnh, mài gậy suốt 300 năm.
Khi sương mù tan đi, ông lão cực kỳ hài lòng: “Không tệ, cậu có thể kiên trì tới cuối, nghị lực cho cậu điểm cao nhất!”
Suy nghĩ vẫn còn kẹt trong ảo cảnh 300 năm nên ánh mắt Ngô Bình có chút đờ đẫn, cậu hỏi: “Tiếp theo là thử thách gì?”
”Mệnh vận!”, ông lão cười nói.
Dứt lời, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa, cửa mở để lộ một con đường.
Ông lão giải thích: “Cậu đi theo con đường này, qua 30 ngã ba. Ở mỗi ngã ba như thế đều sẽ nối thẳng tới một mục tiêu. Mục tiêu khác nhau, toàn bộ đều có ban thưởng. Nhưng ban thưởng giá trị nhất thì chỉ có một, lấy được thứ giá trị nhất mới lấy được 100 điểm!”
Ngô Bình biết thử thách này chỉ để kiểm tra mức độ may mắn, 60 ngã ba thì xác suất cũng phải cỡ 1/10 tỷ, tỷ lệ thành công cực nhỏ.
Cậu không nói gì, nhấc chân tiến vào thì thấy ngã rẽ đầu tiên, một cái chỉ hướng bên trái, còn lại thì quẹo phải. Cậu chọn bằng cảm giác, quẹo phải. Cứ vậy, đi một bước là gặp một lựa chọn, Ngô Bình chọn hết theo cảm giác.
Cuối cùng, khi tới cái ngã rẽ thứ 60, lần này cậu chọn bên trái, vừa vào thì trước mặt đã hiện ra một căn phòng, trong phòng đặt một cái bàn, trên bàn lại là một cái hộp đồng đen.
Cậu mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn toả ra hơi thở thần thánh, mắt Ngô Bình sáng lên, tay cầm lấy nhẫn.