Thần Y Trở Lại

Chương 6759: Dẫn anh đến đó





Dương Thần là một loại giống thực thể cũng như là hình dạng năng lượng sinh mệnh. Dựa theo ý niệm trong lúc tu hành tiên đạo, bây giờ anh có thể cất cơ thể mình đi và dùng Dương Thần đi khắp thiên hạ.





Nhưng thực tế thì cơ thể bây giờ của Ngô Bình không yếu hơn Thần Anh là bao, cho nên anh vẫn cất Dương Thần vào trong cơ thể.



Anh quay về cung điện, lạy một cái với Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta lịch kiếp xong rồi thưa sư tôn”.





Gương mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn trông hơi quái lạ, rồi ông ấy bật cười nói: “Khá lắm. Bây giờ con vừa mới có được Dương Thần, tiếp theo có thể chuẩn bị đánh sâu vào Đạo Cảnh rồi”.



Ngô Bình: “Thưa sư tôn, Thiên Giới sắp xuất hiện lần nữa, nhưng ta còn có một vài chuyện chưa giải quyết kịp nên muốn quay về một chuyến”.



“Ừm được rồi, con về đi. Nhớ dẫn theo hai con rồng kia đấy”.







Kim Long và Hồng Long đã hóa thành hai thiếu niên, tu vi của họ đều rất cao đã đạt đến cấp mạnh nhất trong Đạo Cảnh tầng sáu rồi.



Ngô Bình gật đầu, dẫn theo hai thiếu niên quay về Giang Tông.



Giang Đạo Sinh làm nhiệm vụ dẫn Ngô Bình về Giang Tông. Ngay lúc hai người đang bay trên không trung của Giang Tông, chỉ thấy hình ảnh bận rộn của tông môn này. Vô số người bay tới bay lui, giống như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.



“Chuyện gì thế?”, Ngô Bình hỏi Giang Đạo Sinh.



“Mấy ngày nay tiểu sư đệ luôn tu luyện nên không biết lá chắn giữa Tiên Giới đã biến mất. Nguyên Thủy Tiên Giới biến mất, vậy nên lãnh thổ của nó đã trở về thành một bộ phận của Thiên Giới”. Giang Sinh Đạo nói.



Ngô Bình cảm nhận kỹ lại mới phát hiện đúng như vậy, pháp tắc tiên đạo ở đây cũng khác với lúc trước. Anh hỏi tiếp: “Thế Nguyên Thủy Tiên Giới xử lý chuyện này thế nào thưa sư huynh?”



Giang Đạo Sinh: “Thượng Phủ xác nhập vào Hạ Phủ thành lập thành Nguyên Thủy Tiên Giáo, sử dụng sức mạnh có trong tập hợp đó”.



Ngô Bình hơi lo lắng tình hình của ba cô gái Nguyệt Thanh Ảnh, Hà Tử Trần, Lý Thuần Như nên chỉ nói vài câu với Giang Sơ Nhan, rồi vội vàng chạy đến Thần Châu.



Ban đầu, Thần Châu là vùng đất bảo địa của Nguyên Thủy Tiên Giới, Nguyệt Thị rất có uy danh trong đó. Nhưng khi Ngô Bình xuất hiện ở Thần Châu, mới phát hiện chỗ này toàn xác chết và khắp nơi đều là khói lửa.



Anh lo lắng cho Nguyệt Thanh Ảnh nên lập tức liên lạc với cô ấy.



Chẳng mấy chốc, Nguyệt Thanh Ảnh đã bay từ xa lại, quần áo của nàng dính máu, ánh mắt cũng mang theo sát khí chưa tan hết.



“Anh Bình!”. Lòng của Nguyệt Thanh Ảnh rối loạn khi nhìn thấy Ngô Bình, ngay cả tiếng gọi cũng phát run.



Ngô Bình nhíu mày: “Có chuyện gì vậy Thanh Ảnh, cô vừa đánh nhau với ai?”



Nguyệt Thanh Ảnh: “Thiên hạ xảy ra thay đổi lớn, rất nhiều thế lực bên ngoài Thần Châu muốn đánh vào đây. Vậy nên bây giờ khắp nơi đều là địch, chỉ sợ không thể chống đỡ được lâu”.



Ngô Bình hỏi: “Thế lực chủ yếu nào đang tấn công Thần Châu?”



“Tiên Vu Tông, tông môn này chuyên về Vu Đạo. Tông chủ bọn chúng là cường giả Đạo Cảnh Đỉnh, vả lại còn có rất nhiều chiêu trò ghê gớm. Trận chiến vừa diễn ra, Nguyệt Thị đã bị hành tơi tả, chết vài cao thủ, ngay cả cha toi cũng bị thương”.



Ngô Bình nhướng mày nói: “Dẫn anh đến đó”.



Hai người đi vào địa bàn của Nguyệt Thị, đập vào mắt là trên không trung cao mấy trăm mét tại một tòa thành. Nguyệt Thị đang chém giết với một đám tu sĩ mặc đồ đen. Hai bên dùng đủ mọi chiêu trò đánh nhau, sáy phù bay ngập trời, các loại tiên pháp ảo dịu đều bay tán loạn. Trên không trung đều là pháp bảo, phi kiếm, mỗi giây mỗi phút đều có người chết trận.



Ngô Bình vừa liếc mắt đã thấy Nguyệt Đông Thăng cũng đang chém giết ở đó. Lúc này, Nguyệt Đông Thăng đang một mình đánh với hai cao thủ rơi vào thế yếu. Anh lập tức bay đến đó, vung tay lên, bầu trên lập tức xuất hiện ánh sáng kiếm sáng ngập trời, lao xuống mọi người.



Đám người nhìn ánh sáng kiếm khủng khiếp thế kia, lập tức sợ hãi tái mặt, vội vàng rút sát chiêu lại.



“Tất cả dừng tay!”. Ngô Bình lạnh lùng nói, tiếng quát của anh làm tất cả mọi người yên tĩnh lại.