Thạch Lan rất tò mò hỏi: “Cuối cùng Cửu Biến là cái gì?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Cửu biến là không có giới hạn nào cao nhất. Tuy Bát biến rất ghê gớm, nhưng nó chỉ mạnh tới một giới hạn, cực hạn là 100. Muốn vượt qua một trăm phi thường khó, cao nhất cũng chỉ đạt đến một trăm linh mấy là cùng. Nhưng Cửu Biến thì khác, Cửu Biến không có giới hạn cao nhất, đột phá một trăm còn có thể đến hai trăm, ba trăm, một ngàn, một vạn, một trăm vạn! Hoàn toàn không có mức cao nhất!”
Thạch Lan hoảng sợ: “Sức mạnh vô hạn sao? Đúng là ghê gớm!”
Ngô Bình duỗi eo, cười nói: “Ra ngoài dạo lỏng gân cốt một chút!”
Anh vào đại doanh, giáo chủ Thái Hoàng với vài vị trưởng lão đang bàn bạc về tình hình. Ba vị sư đệ của Ngô Bình đã về Đệ Nhất Kiếm Tông, dù sao họ cũng có chuyện bận làm.
Giáo chủ Thái Hoàng thấy Ngô Bình lập tức vui mừng đến mức mắt sáng lên: “Huyền Bình, ngươi đột phá rồi?”
Ngô Bình bật cười, gật đầu, chỉ Thạch Lan đi bên cạnh: “Thạch Lan là bạn của ta”.
Giáo chủ Thái Hoàng gật đầu với Thạch Lan xem như chào hỏi rồi hỏi Ngô Bình: “Huyền Bình, mấy ngày này chúng ta có một ít xung đột với bộ phận Huyết tộc nhưng quy mô không lớn. Nhưng Huyết tộc tập kết trọng binh ở khoảng cách không xa với chúng ta, cho nên ta cử người điều tra phát hiện nơi đó có một khu khoáng sản”.
Ông ta nói xong lập tức lấy ra một bản đồ, chỉ vào một đỉnh núi phía Tây Bắc trên Chân Hoàng Tiên Giới: “Đó là một khu khoáng sản Bạch Hổ Linh Kim, khoáng sản này vô cùng quý hiếm, có thể tinh luyện ra Bạch Hổ Linh Kim, món duy nhất để chế tạo tiên binh pháp bảo và tiên tài. Trên thị trường hiện nay, sẽ mấy triệu tiền đại đạo mới mua một hay hai Bạch Hổ Linh Kim đấy!”
Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên hỏi: “Địa bàn này thuộc về Huyết tộc à?”
Giáo chủ Thái Hoàng: “Không lâu trước đâu mảnh đất này không có chủ, Huyết tộc mới chiếm nơi này”.
Ngô Bình: “Thế giáo chủ đừng khách sáo với Huyết tộc làm gì, cứ cướp tòa khoáng sản này đi!”
Giáo chủ Thái Hoàng gật đầu: “Ngươi không ở đây nên ta không dám hành động. Xung quanh khoáng sản có ba mươi vạn đồn trú quân của Huyết tộc, ngươi dẫn Huyền Bình quân qua đó diệt bọn chúng đi. Ta thống lĩnh quân chủ lực, đến chặn viện quân của đối phương!”
Ngô Bình đồng ý với kế hoạch này, cười nói: “Được! Ta lập tức chuẩn bị!”
Sau nửa canh giờ, Ngô Bình dẫn Huyền Bình quân đến kho Bạch Hổ Linh Kim mà chém giết. Đại quân đi vô cùng nhanh, nửa ngày đã đến nơi. Nơi đóng quân của Huyết tộc đã phát hiện ra Huyền Bình quân, đối phương lập tức cử một trưởng lão Huyết tộc ra, tên trưởng lão này lạnh lùng hỏi: “Nhân tộc, nơi này là địa bàn của Huyết tộc, nhanh chóng rời đi chứ không tự gánh hậu quả!”
Ngô Bình đánh giá đối phương hỏi: “Hậu quả gì?”
Thực lực của trưởng lão Huyết tộc chỉ trên Bá tước, chắc bằng Đạo Cảnh Đỉnh. Thậm chí, cường giả trong đó cũng có thể đạt đến nửa bước Hỗn Độn rồi. Nhưng Ngô Bình không sợ, dù không cần con rối Chiến Thiên, thì anh vẫn có thể cùng lão này solo.
Ngô Bình cười lạnh: “Khơi mào xung đột? Huyết tộc các ngươi có mặt mũi hỏi câu đó sao? Các ngươi giết bao nhiêu bá tánh vô tội của Nhân tộc rồi? Hủy hoại bao nhiêu thành rồi? Chẳng lẽ không phải khiêu chiến?”
Trưởng lão Huyết tộc lạnh lùng nói: “Đó là mọi chuyện đã qua, bây giờ chúng ta đã ở trong hòa bình”.
Bát Quái Đồ xuất hiện, anh vừa vung kiếm lập tức chém xuống. Trưởng lão lập tức không có cơ hội né tránh, đã bị ánh sáng kiếm lóe lên chém máu bắn tung tóe! Sau đó, Ngô Bình dẫn năm mươi vạn đại quân, tiến sát đến ba mươi vạn Huyết tộc đóng quân trong sơn cốc!