Ngô Bình lấy ra bản gốc của Đại Thiên Dược Điển, không ngờ Dược Điển lại phát ra một ánh sáng màu xanh, nuốt sạch quyển Đại Thiên Dược Điển sao chép kia vào. Ngô Bình bất ngờ, không ngờ Đại Thiên Dược Điển lại có thể cắn nuốt được Dược Điển khác.
Vì thế anh mở Đại Thiên Dược Điển ra, mới phát hiện bên trong có thêm rất nhiều dược liệu nữa. Trong đó có, mười ba cây dược liệu từ cấp 20 đến cấp 24, ba trăm bảy mươi sáu cây dược liệu từ cấp 15 đến cấp 19, hơn năm ngàn cây dược liệu từ cấp 11 đến cấp 14!
Anh rời khỏi kho Dược Nhất, định muốn dạo kho hàng khác, đột nhiên cửa Kho trời mở ra. Có người đến!
Ngô Bình vẫn bình tĩnh, lấy thanh bảo kiếm ra đón tiếp. Người đến là một vị trung niên, ông ta vừa thấy “Thiên công tử” đã vội vàng chắp tay nói: “Chào công tử, ngài ở đây rồi à”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, rồi quơ quơ bảo kiếm trong tay nói: “Chọn ít binh khí, còn ngươi muốn lấy cái gì?”
Người trung niên nói: “Tiểu nhân nghe lệnh gia chủ đến lấy một cây dược liệu”.
Ngô Bình hỏi: “Dược liệu gì?”
Người trung niên nói: “Cửu Tinh thảo, dược liệu cấp 20”.
Ngô Bình: “Ta lấy cho, ngươi đợi ta bên ngoài đi”.
Người trung niên cười đưa một mảnh ngọc phù cho Ngô Bình, đó là chìa khóa vào kho dược. Khi bước vào các kho khác nhau, cần các chìa khác riêng để mở.
“Vậy làm phiền công tử rồi, ta ra ngoài đợi”.
Người trung niên rời khỏi, Ngô Bình lập tức quét nhìn xung quanh mới phát hiện một bản ghi: Cấm vào. Anh kéo bảng kia thì xuất hiện một khung cửa màu đen.
Cửa mở ra, trong đó có 37 tảng đá lớn nhỏ, bên ngoài bề mặt đều khắc ký hiệu phong ấn. Nếu tinh tế cảm nhận sẽ thấy có một ít khí tức trên ký hiệu này, chắc chắn do cường giả Đạo Tôn lưu lại. Anh bất ngờ, rốt cuộc trong này có thứ gì mà phải dùng sức mạnh của cấp Đạo Tôn để phong ấn chứ!
Anh không tò mò nhiều, lập tức vung tay lên thu toàn bộ vào không gian trữ vật, sau đó, vội vàng rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, anh tìm cây Cửu Tinh thảo trong Đại Thiên Dược Điển giao cho người trung niên đang đợi ngoài cửa.
Người trung niên cấm Cửu Tinh thảo, cười nói: “Công tử, gia chủ đang tìm ngài đấy. Hay là ngài cùng ta về đi?”
Ngô Bình nói: “Ta còn có chút việc, đến khuya mới về”.
Người trung niên hành lỡ, rồi rời đi trước.
Sau khi rời khỏi Kho trời một đoạn lớn, anh mới sử dụng Truyền Tống phù đến cung điện trên trời lần nữa. Lúc này, anh cảm giác trước mắt tối sầm, đúng như dự đoán anh đã đứng trên võ đài màu vàng khổng lồ.
Anh vừa xuất hiện, lập tức khôi phục dung mạo vốn có, trong không trung vang lên giọng nói: “Kẻ đứng thứ ba Đại Tiên Bảng, ngươi muốn khiêu chiến với ai?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Ta muốn khiêu chiến kẻ đứng đầu Đại Tiên Bảng”.
Xung quanh võ đài màu vàng xuất hiện màn sương khí nồng động, rồi thoắt cái trong màn sương mù xuất hiện có rất nhiều chỗ ngồi.
“Ta đợi lâu như thế, cuối cùng cũng có người khiêu chiến người đứng đầu”.
“Ta nhớ trước đó người khiêu chiến kẻ đứng đầu bảng còn đánh một trận với Thiên công tử, lấy được một khoản tiền bồi thường từ Thiên gia nữa chứ. Nhân vật này hung ác lắm đấy”.
“Nhưng mà vị trí đứng đầu bảng đã đổi chủ nửa năm trước rồi, kẻ đứng đầu bảng mới này có một nửa huyết thống là Hỗn Độn Sinh Linh. Thực lực của hắn khủng khiếp lắm, kẻ đứng thứ ba này sợ khó thắng nổi”.
“Đúng vậy, ta nghe nói kẻ đứng đầu bảng tên Cổ Cự Nhận này đã từng đánh chết hai tên cường giả Hỗn Độn đấy. Hiện tại, sức mạnh của hắn ta càng khủng khiếp hơn nữa, nghe đâu tu vi lại tăng lên rồi”.
Người đàn ông mặc áo bào trắng đứng đầu bảng xuất hiện trên võ đài nói: “Ngô Bình có chắc chắn muốn khiêu chiến với Cố Cự Nhận đứng đầu bảng không?”
Ngô Bình: “Chắc chắn”.
Người đàn ông áo bào trắng gật đầu nói: “Lời nhắn đã gửi, Cổ Cự Nhân đang chạy đến”.