“Có cần thiết không?”, anh nói: “Cậu không thích thì cứ từ chối thôi”.
Tô Văn: “Sắp tốt nghiệp rồi mà, nhưng cậu ta bám tôi như keo dán ý, không thể dứt ra được. Xin cậu đấy, xong việc tôi sẽ mời cậu đi uống rượu”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đành gật đầu: “Được rồi”.
Advertisement
Tô Văn tươi cười: “Cảm ơn”.
Đúng lúc này, đã có ba người đàn ông bước vào rồi ngồi xuống phía đối diện họ. Ngô Bình chỉ quen một người trong số này, đó chính là bạn học cũ của anh, tên là Vương Kiêu Đằng.
Hồi học đại học, Ngô Bình có khá nhiều bạn, nhưng kẻ thù chỉ có một, đó chính là Vương Kiêu Đằng này. Ngày xưa, họ cùng theo đuổi Tôn Tinh, cuối cùng thì Ngô Bình thắng.
Từ đó trở đi, Vương Kiêu Đằng luôn ghét Ngô Bình, thường xuyên gây sự với anh. Nay thì bảo anh trộm đồ, mai thì kêu anh nhìn lén nhà vệ sinh nữ.
Sau vài lần, Ngô Bình không nhịn được nữa mà đánh cho hắn một trận tơi bời khói lửa, từ đó hắn mới yên phận.
“Oa, đây không phải phạm nhân Ngô Bình hay sao? Ra tù khi nào thế?”, Vương Kiêu Đằng lớn giọng nói, cố ý để những người khác nghe thấy.
Quả nhiên, mọi người ở xung quanh đã chú ý tới phía này.
“Là Ngô Bình kìa, sao cậu ta lại đến đây? Đang ngồi tù cơ mà?”
“Không lẽ được thả rồi?”
“Cậu Lư thật là, mời cậu ta đến đây làm gì cơ chứ!”
Mọi người bắt đầu bàn tán và dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình biết Vương Kiêu Đằng đang cố ý gây sự, nhưng bây giờ anh không còn là cậu sinh viên ngây ngô năm nào nữa: “Vương Kiêu Đằng, tôi với cậu không thân thiết nên không cần chào hỏi với tôi đâu”.
Vương Kiêu Đằng cười khẩy nói: “Chào hỏi á? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đến nói chuyện với người đẹp Tô đấy chứ, ải rảnh để mắt đến cậu”.
Tô Văn đang nhờ Ngô Bình giúp mình thì Vương Kiêu Đằng chạy tới gây rối, ả lập tức khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Vương Kiêu Đằng, giờ Ngô Bình là bạn trai của tôi, cậu đừng động vào anh ấy”.
Vương Kiêu Đằng biến sắc mặt, họ sắp tốt nghiệp rồi, hắn đang định cố gắng theo đuổi Tô Văn, mà hình như ả cũng có ý với hắn, ai ngờ đâu Ngô Bình lại nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Hắn chỉ tay vào mặt Ngô Bình rồi quát: “Tô Văn, cậu nhìn cho rõ đi! Cậu ta là người vào tù ra tội, sao cậu lại chọn hạng người ấy làm bạn trai chứ?”
“Tại tôi thích anh ấy, liên quan gì đến cậu!”, Tô Văn trừng mắt, sau đó còn ngả đầu vào vai Ngô Bình, cố tình trêu ngươi Vương Kiêu Đằng.
Vương Kiêu Đằng tức muốn nổ phổi, hắn lườm Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ngô Bình, cậu được tham gia buổi tụ họp hôm nay là vì cậu Lư nể tình xưa nghĩa cũ, nếu tôi mà là cậu thì không dám vác mặt đến đâu”.
Ngô Bình cau mày rồi lạnh giọng nói: “Vương Kiêu Đằng, tôi không có hứng để mắt đến hạng tép riu như cậu, nhưng nếu cậu cứ lởn vởn trước mặt tôi thì tôi cũng không ngại cho cậu một trận nhừ tử đâu”.
“Cái gì? Mẹ kiếp, mày tưởng mình là ai hả?”, Vương Kiêu Đằng chửi bới: “Mày chỉ là một thằng tù tội thôi, có tư cách gì mà đánh tao? Ai cho mày dũng khí thế hả? Tưởng núp dưới cái bóng của cậu Lư thì giỏi lắm chắc!”
Vương Kiêu Đằng cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, hôm qua tao vừa ngồi uống với cậu Lư xong, giờ bọn tao thân nhau lắm! Cậu Lư nhìn thấy thằng tù tội như mày là phát bực rồi, nếu tao là mày thì đã chim cút lâu rồi, đỡ làm ảnh hưởng đến người khác”.
Một người ở cạnh đó cũng phụ hoạ theo: “Đúng đấy, cậu Lư đã hứa giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy căn nhà cho chúng tôi làm rồi”.