Thần Y Trọng Sinh

Chương 102



- Sao có thể như vậy?  

Theo như lời Trương Siêu và Tống Uyển Nhi nói, bọn họ đã vô cùng chắc chắn, những hắc y nhân này là Trương Siêu mang đến.  

Nhưng người Trương Siêu mang đến không chỉ đánh Trương Siêu, còn đánh cả Tống Uyển Nhi nữa.  

- Chuyện này…  

Không ít ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm đứng cách đó không xa, có tò mò càng thêm kính sợ.  

Tuy bọn họ không biết cũng không nhìn thấy được rốt cuộc Mạc Phàm đã làm gì, nhưng chắc chắn vấn đề ở trên người Mạc Phàm.  

Trương Siêu bảo Lý Thi Vũ bò qua cầu xin anh ta, hai đại hán áo đen kia lại đánh gãy chân Trương Siêu.  

Trương Siêu bảo người ta ấn Mộc Thiếu Tuấn vào trong nước, hai đại hán áo đen kia cũng làm y như vậy.  

Lấy cách của người trị lại người.  

Trừ chuyện này ra, miệng Tống Uyển Nhi luôn nói ra những lời đê tiện, cũng không có kết cục gì tốt.  

Bị tát mấy chục cái, sau đó ném vào trong nước, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không thể nói bậy nữa.  

Trương Siêu và Tống Uyển Nhi không chỉ bị giáo huấn, còn không thể trách được Mạc Phàm, ra tay với Trương Siêu đều là người của anh ta cả.  

Lúc này không còn ai dám nói Mạc Phàm nhát gan nữa, không còn người dám nói Mạc Phàm chỉ như vậy thôi.  

Sau này còn ai dám trêu chọc Đại Ma Vương này?  

- Chúng ta đi thôi, chị họ.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua Trương Siêu trong ao, bình tĩnh nói.  

- Ừm.  

Lúc này Lý Thi Vũ mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khác thường, thay quần áo xong rời đi với Mạc Phàm.  

Sau khi Mạc Phàm rời khỏi hồ bơi, hai đại hán áo đen này mới dừng lại, Trương Siêu đã uống vào một bụng nước, chỉ có khí ra, không có khí tiến vào.  

Không lâu sau, mấy chiếc xe cấp cứu vội vàng đến đây, cũng vội vàng rời đi.  

…  

Trong siêu thị bên ngoài trường học, Lý Thi Vũ uống nước trái cây Mạc Phàm mua, không nhịn được hỏi.  

- Tiểu Phàm, chuyện vừa rồi là sao vậy?  

Lưu Phỉ Phỉ và Mộc Thiếu Tuấn cũng nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt tò mò.  

- Nếu em nói em biết pháp thuật, chị tin không?  

Mạc Phàm cười trêu ghẹo.  

Lý Thi Vũ đã thoát khỏi chuyện vừa rồi, trực tiếp nắm lấy lỗ tai Mạc Phàm, giống như Mạc Phàm không nói thật thì sẽ véo lỗ tai hắn.  

- Đứng đắn một chút, nói thật.  

- Được rồi, thực ra hai người kia là người của Đường Long, được sắp xếp vào nhà Trương Siêu.  

Mạc Phàm đành phải nói.  

Nói thật chị họ không tin, chỉ có thể bịa ra lý do.  

Nếu chị họ đi kiểm tra cũng không sợ, bảo Đường Long đi xử lý là được.  

Đường Long không làm gì được Tôn Hổ, nhưng làm hai vệ sĩ của Trương gia biến thành người của anh ta thì không thành vấn đề.  

Lý do tạm thời lập tức biến thành sự thật, tùy tiện điều tra cũng không sợ bị lộ.  

- Người của Đường Long sao?  

Lý Thi Vũ liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái.  

Quan hệ của Mạc Phàm và Đường Long, cô và Lưu Phỉ Phỉ đều biết một chút, nếu hai người kia là người của Đường Long, đánh Trương Siêu gãy chân cũng có thể lý giải được.  

- Vậy sao anh còn đẩy hai người họ xuống nước?  

Lưu Phỉ Phỉ nhận ra được một chút khác thường.  

Khi Mạc Phàm vừa mới tiến vào, hình như hai hắc y nhân kia không biết Mạc Phàm.  

- Bọn họ bắt nạt cô và chị họ tôi, tôi đánh bọn họ xuống nước là còn nhẹ đó.  

Mạc Phàm cười nói.  

Lưu Phỉ Phỉ còn muốn hỏi gì tiếp, lại bị Lý Thi Vũ cắt ngang.  

- Được rồi, lần sau đừng kích động như vậy, cho dù là người của Đường Long, em bảo người ta đánh gãy chân Trương Siêu, còn bảo người ta cho anh ta uống nhiều nước như thế, Trương gia không đối phó được Đường Long, nhưng sẽ không từ bỏ ý đồ, gần đây em cẩn thận một chút.  

Lý Thi Vũ lo lắng nói.  

Cô biết Mạc Phàm làm như vậy cũng là vì cô, cho nên không có quá nhiều ý trách cứ, chỉ lo lắng.  

- Yên tâm đi, em không sao đâu.  

Mạc Phàm cười gật đầu.  

Trương gia sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn mới là người sẽ không từ bỏ ý đồ.  

Toàn bộ những chuyện kiếp trước Trương gia làm với chị họ, đủ để Trương gia bị chết 100 lần.  

Hôm nay Trương gia còn phái cả sát thủ ra, hắn không có bất luận lý do gì giữ lại mầm tai họa Trương gia này.  

Nhưng trước đó, hắn phải giải quyết một chuyện khác đã.  

- Chị họ, mọi người về trước đi, em mang Mộc Thiếu Tuấn đến phòng y tế của trường nhìn xem, vừa rồi cậu ta uống nhiều nước như vậy mà.  

Mạc Phàm vỗ bả vai Mộc Thiếu Tuấn nói.  

Mộc Thiếu Tuấn hơi sững sờ, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ.  

- Tôi không sao, không cần đến phòng y tế của trường.  

- Thiếu Tuấn, anh đi kiểm tra với Mạc Phàm đi, chuyện hôm nay là tôi gây phiền phức cho anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhận lỗi với anh.  

Lý Thi Vũ nghĩ đến vừa rồi Mộc Thiếu Tuấn uống không ít nước, áy náy nói.  

Mộc Thiếu Tuấn vốn định từ chối, nghĩ một lát lại đồng ý.  

- Vậy tôi đến phòng y tế của trường trước, ngày mai gặp.  

…  

Trường học có một nơi bí ẩn, bình thường có rất ít người tới nơi này, Mạc Phàm mang Mộc Thiếu Tuấn đi đến đây.  

- Tiểu Phàm, không phải nói đến phòng y tế của trường sao, cậu dẫn tôi đến nơi này làm gì?  

Mộc Thiếu Tuấn nhìn bốn phía, hơi kích động hỏi.  

- Cậu uống vào chút đó nước, không đến phòng y tế của trường cũng không sao?  

Mạc Phàm giống như hỏi lại giống như nói.  

Vẻ mặt Mộc Thiếu Tuấn khiếp sợ, trong chớp mắt lấy lại tinh thần.  

- Cậu có ý gì?  

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lạnh giọng hỏi:  

- Cậu lừa được chị họ tôi, cậu cảm thấy có thể lừa được tôi sao?  

Khi hắn đến hồ bơi nhìn thấy Mộc Thiếu Tuấn lại cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Mộc Thiếu Tuấn bị đại hán áo đen ấn vào trong nước lâu như vậy, nhưng không uống nhiều nước lắm.  

Khi hắn kéo Mộc Thiếu Tuấn lên, hắn càng chắc chắn trong đó có quỷ, Mộc Thiếu Tuấn uống chưa tới một lọ nước khoáng.  

Mộc Thiếu Tuấn uống ít nước như vậy, đã nói lên một chuyện, Mộc Thiếu Tuấn và Trương Siêu chỉ đang diễn khổ nhục kế.  

Diễn trò như vậy, lừa gạt học sinh trung học còn được, lừa gạt y tiên bất tử hắn, còn kém xa lắm.  

Có kiếp trước làm gương sáng, hắn không tin Mộc Thiếu Tuấn sẽ như vậy, nhưng sự thật là thế.  

Vẻ mặt Mộc Thiếu Tuấn trầm xuống, anh ta theo đuổi Lý Thi Vũ tám năm, vẫn không nhận được hảo cảm của Lý Thi Vũ, cho dù Lý Thi Vũ và Trương Siêu đã chia tay, quan hệ của bọn họ vẫn không có tiến triển.  

Ngày hôm qua Trương Siêu đến tìm anh ta, nói có thể giúp anh ta làm Lý Thi Vũ cảm động, chỉ cần giả bộ chịu chút khổ.  

Anh ta gần như không suy nghĩ liền đồng ý, vì thế có cảnh như ngày hôm nay.  

Anh ta vốn chuẩn bị giả bộ rất nhiều, uống nhiều nước một chút, nhưng nghĩ đến chuyện có người đi vệ sinh trong bể bơi, lại không thể uống nước được, không ngờ bị Mạc Phà m liếc mắt một cái là nhìn thấu.  

- Sao cậu biết được? Tôi sai rồi, tôi cũng là nhất thời hồ đồ mới đồng ý với Trương Siêu, cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không dây dưa với Thi Vũ.  

Mộc Thiếu Tuấn ôm đùi Mạc Phàm cầu xin.  

Anh ta không muốn vì theo đuổi phụ nữ mà bị đánh gãy chân như Trương Siêu, còn bị dìm gần chết.  

- Haizz…  

Mạc Phàm thở dài, trong mắt đều là vẻ thất vọng.  

Hắn vốn tưởng rằng Mộc Thiếu Tuấn chính là bạn đời tốt nhất của chị họ, bây giờ phát hiện hắn sai rồi, Mộc Thiếu Tuấn như vậy hắn không có biện pháp giao chị họ cho anh ta.  

Xem ra một đời trọng sinh này không chỉ thay đổi hắn, hiệu ứng Hồ Điệp sản sinh cũng thay đổi một số người khác, nói vị dụ như là Mộc Thiếu Tuấn.  

Kiếp trước Mộc Thiếu Tuấn trung thành, thành thật, ngay thẳng, là người chính trực, một đời này biến thành người như bây giờ.  

- Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu, cút đi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Dạ dạ…  

Mộc Thiếu Tuấn như được đại xá, nhanh chân chạy ra ngoài.  

Còn chưa đi được bao xa, đã bị Mạc Phàm gọi lại.  

- Đợi một chút!  

Thân thể Mộc Thiếu Tuấn run lên, vẻ mặt trắng xanh.  

- Còn chuyện gì thế.  

- Trong bụng cậu không có nước, nhưng trong đầu có nước, bây giờ là nước, sau này có thể là cái u, nhanh đi bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ phát hiện sớm một chút còn có thể cứu được.  

Mạc Phàm nói.  

Cho dù thế nào, kiếp trước Mộc Thiếu Tuấn đều có ơn với chị họ, chị họ không ở bên anh ta, nhưng làm anh ta sống khỏe mạnh, coi như là thay chị họ trả nợ kiếp trước.  

Vẻ mặt Mộc Thiếu Tuấn ngẩn ra, vẻ mặt xám như tro tàn, đợi anh ta ngẩng đầu lại nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Cậu nói thật hay giả thế?  

Mạc Phàm đã biến mất không thấy.